101 Chương 97. 1 Thanh Ngọc động tìnhMột thanh chủy thủ lạnh băng đặt trên tay nàng, đao nâng lên, rơi xuống, huyết sắc trong nháy mắt văng tung tóe. Ngồi dậy, một tay Lưu Mật Nhi ôm ngực, một tay không ngừng vuốt trên mặt, giống như trên đó có vật bẩn gì đó, dùng sức lau, cho dù trên mặt đã bị nàng làm đau, nàng vẫn không dừng tay.
102 Chương 97. 2Phượng Cảnh Duệ quay đầu nhìn nàng, thấy Diệp Ly Tâm và Diệp Lâu Dương đồng thời nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: “Thật tốt, có thể gặp lại các người một lần nữa!” Đôi mắt đen nhìn lướt qua, che giấu sự thất vọng của mình.
103 Chương 98 Hắn nói là sự thật!Lắc mình một cái trở thành thiên kim tiểu thư, Lưu Mật Nhi đã từng nghĩ tới rất nhiều lần, nhưng lại chưa từng nghiêm túc cân nhắc qua, nếu thật như thế thì như thế nào.
104 Chương 98. 2Một luồng gió lạnh thổi qua bên tai, Lưu Mật Nhi cẩn thận mở mắt, thấy Mộ Dung Tễ một thân bạch y đứng khoanh tay tay. Nàng lặng lẽ thở phào, đồng thời không nhịn được than thở, người này chính là phong tình như vậy.
105 Chương 99. Nếu như ngộ nhỡ. Theo bản năng đưa tay sờ lên bụng mình, Lưu Mật Nhi khinh ngạc nhìn Mộ Dung Tễ. “Không cần sờ soạng. ” Mộ Dung Tễ nói. Tay đặt trên bụng bỗng chốc dừng lại, nàng mở miệng theo bản năng: “Có ý gì?” Từ ‘sờ’ lúc nói ra hơi kì lạ.
106 “Ngươi biết?”Phượng Cảnh Duệ chỉ nhìn nàng, không nói gì!Hắn biết sao? Không, Phượng Cảnh Duệ không biết gì hết, hoặc là nói rằng, hắn không hề nghĩ đến.
107 Giữa người và người luôn tồn tại một loại duyên phận, có người có thể là hữu duyên, nhưng có vài người quả nhiên là nghiệt duyên. Lấy ngay người trước mắt mà nói, ra ngoài du sơn ngoạn thủy cũng có thể gặp phải đối thủ một mất một còn, còn không tính là nghiệt duyên.
108 Edit: Thanh Thanh MạnHai chân chạm đất, Lưu Mật Nhi vội vàng nắm lấy Phượng Cảnh Duệ, mặt nghiêm nghị mở miệng: “Ngươi đang nghĩ đến điều gì?” Dọc đường đi nàng đã phát hiện Phượng Cảnh Duệ có chút không thích hợp.
109 Ép buộc nhét cổ tay vào miệng nàng, trong đầu Phượng Cảnh Duệ lại hồi tưởng lại lời nói của Diệp Ly Tâm một lần nữa. Đêm trăng tròn, độc tình nảy mầm, nếu không đảm bảo có thể giải quyết xong nó, phải dùng cổ vương để áp chế.
110 Ép buộc nhét cổ tay vào miệng nàng, trong đầu Phượng Cảnh Duệ lại hồi tưởng lại lời nói của Diệp Ly Tâm một lần nữa. Đêm trăng tròn, độc tình nảy mầm, nếu không đảm bảo có thể giải quyết xong nó, phải dùng cổ vương để áp chế.
111 Thám thính hoàng cung vào ban đêm Lưu Mật Nhi còn có thể hiểu, hiện tại giữa thanh thiên bạch nhật, đường hoàng đi vào hoàng cung, Phượng Cảnh Duệ không có lầm chứ?Đưa tay kéo y phục hắn, Phượng Cảnh Duệ dừng bước, quay đầu ngưng mắt nhìn Lưu Mật Nhi, nhíu mày hỏi.
112 Edit: Thanh Thanh Mạn“Rốt cuộc ngươi là ai?”Câu hỏi của Hoàng đế truyền vào tai Phượng Cảnh Duệ, hắn chỉ lười biến đổi tư thế, nhếch môi cười: “Hoàng thượng biết ta là cốc chủ Minh cốc cũng không biết ta là ai sao?” Đoạn thời gian trước động tĩnh giang hồ rung chuyển lớn như vậy, hoàng thượng lại không biết?“Thiên hạ đệ nhất lâu!” Hoàng thượng chậm rãi phun ra mấy chữ này.
113 “Nếu như hoàng thượng không chịu thả chúng ta đi, thật sự chúng ta phải ở lại đây sao?” Nhịn chừng mấy ngày, Lưu Mật Nhi mở miệng hỏi Phượng Cảnh Duệ.
114 Edit: Thanh Thanh MạnKể từ bị Phượng Cảnh Duệ chụp cái mũ sư phụ, thỉnh thoảng Phượng Cảnh Duệ sẽ kêu một tiếng sư phụ, mỗi lần đều chọc cho Lưu Mật Nhi nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm nơi khác, đến khi hắn đổi lời khác mới xoay mặt lại.
115 Editor: Thanh Thanh MạnXác định những người đó chỉ đến để chữa bệnh, lòng thấp thỏm của Phượng Cảnh Duệ và Lưu Mật Nhi buông xuống. Sau khi trấn an những người đó, chuyện đầu tiên Phượng Cảnh Duệ làm là an bài những người này đồng thời lập lại trận pháp ngoài Minh Cốc, ngăn cản người xông vào Minh cốc.