61 *khuê mật: bạn thân cùng giớiEditor: ViviBa người nói chuyện phiếm câu được câu không, kỳ thật hầu hết đều là Diệp Ly Tâm đang nói chuyện, mãi đến lúc Vô Ngân vào nói có người tìm.
62 Editor: toilatoi-84Chương này lộn xộn lắm nhé mọi người, mà cả bản tiếng Trung đều như vậy nên ta không biết đằng nào mà chỉnh sửa! Ta không biết đâu đấy!Mỗi sáng sớm mai tỉnh dậy là lại thấy trong khách sạn người đen ngòm một mảnh, liên tiếp mấy ngày trôi qua nên Lưu Mật Nhi đã thành thói quen khi thấy những người này.
63 Editor: Vivi"Mật Nhi. . . "Giọng nói nỉ non, say lòng người truyền vào tai Lưu Mật Nhi. Nàng không kiên nhẫn đẩy bàn tay đang ôm eo nàng, giọng nói thô ráp mang ý cảnh cáo, "Buông ra!""Mật Nhi!" Dường như giọng nói ấy đang ẩn chứa sự thống khổ.
64 Editor: Boo NaÁnh trăng mờ dần, bầu trời dần xuất hiện tia sáng. Có quần áo nằm rải rác trên mặt đất, từng cái từng cái trải đến tận mép giường, tiến vào bên trong màn che rất nặng.
65 Liên tiếp ba ngày. Lưu Mật Nhi trừng mắt trên bàn đồ ăn nhìn không chuyển mắt nhìn bên cạnh nóng lòng muốn thử nam nhân, nàng nghiến răng nghiến lợi chỉ vào một món ăn trên bàn.
66 Lưu Mật Nhi quay đầu nhìn Phượng Cảnh Duệ, mở miệng đầy ẩn ý "Vậy là xảy ra chuyện gì?" Bàn tay trắng nõn chỉ vào cửa, miệng hỏi về những người mới đến, "Không phải ngươi nói Lãnh Ngạo Vũ giải quyết rồi sao?"Phượng Cảnh Duệ cười khổ một tiếng, "Nàng cho rằng người giang hồ dễ giải quyết như vậy à?" Nắm tay nàng, hắn và nàng cùng nhau nhìn những người đến.
67 Tại sao những người này cảm thấy bắt nàng là có thể giải quyết mọi chuyện đây?Lưu Mật Nhi im lặng nhìn nhân sĩ võ lâm mà nàng không biết ngồi đối diện với mình.
68 Phượng Cảnh Duệ chết tiệt, đã nhiều ngày trôi qua mà vẫn không thèm xuất hiện. Phượng Cảnh Duệ chết tiệt, đi chết. . . đi chết. . đi chết đi. . . Lưu Mật Nhi cầm cái lược trên tay, cứ mắng một câu lại bẻ một cái răng lược.
69 Sắc trời đã sáng rõ, ánh mặt trời vàng nhạt chậm rãi chiếu vào trong phòng, bên trong phòng lịch sự tao nhã, trên chiếc giường nhỏ màn che chậm rãi rũ xuống, dường như có ý, chủ nhân không tính đến chuyện tỉnh dậy.
70
71
72
73 Không biết bắt đầu từ lúc nào cho tới bây giờ, Phượng Cảnh Duệ đều vào phòng của Lưu Mật Nhi không cần cửa chính. Hơn nữa, chưa bao giờ từng có người muốn nói với nàng Phượng Cảnh Duệ sẽ xuất hiện.
74
75
76 Mọi người ở đây, ngoại trừ Lưu Mật Nhi đứng ở bên ngoài, những người khác đều chưa từng gặp Ngụy công công. Ngoại trừ Phượng Dương. Chỉ cần không bị mù, mọi người đều có thể nhìn ra, hơi thở của Phượng Dương vô cùng dồn dập.
77
78 "Mật Nhi, nàng vẫn còn giận sao?" Thò đầu vào, Phượng Cảnh Duệ hỏi lấy lòng. Lưu Mật Nhi hừ lạnh một tiếng, quơ lấy ly trà ở bên cạnh, ném hắn. Giơ tay đón, Phượng Cảnh Duệ vững vàng đón được ly trà, đi vào cửa, "Mật Nhi biết ta phải chạy thật lâu, rất mệt đúng không? Thật tri kỷ!"Lưu Mật Nhi hung hăng trợn mắt nhìn Phượng Cảnh Duệ đang đi vào, thở phì phì, đôi mắt trợn tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà phồng lên, nhìn vô cùng đáng yêu.
79
80