41
Nửa đêm, mọi vật đều chìm vào im lặng, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng tang thi gào thét từ phía xa truyền đến.
Tĩnh Nhân cùng Bạch cùng nhau đem ba cái kệ hàng chặn lên cửa, che kín lại cửa hàng.
42
Bóng tối giống như một dòng sông đang thong thả trôi, trôi ngang bên cạnh bọn họ.
Một lúc lâu sau, Bạch nói. “Không đâu. ” Dừng một chút, hắn bổ sung, “Cho dù lúc đó cậu cứu được đứa bé, thì những ngày tháng sau này, cậu vẫn có thể bảo vệ nó trong cái thế giới tang thi đang hoành hành như vậy được sao?”
“Tôi không biết, nhưng tôi biết tôi nhất định sẽ lận lực bảo vệ nó.
43
“Hả, hết điện rồi. ”
Xe chạy được khoảng một giờ đồng hồ thì tiếng động cơ từ từ nhỏ đi, tốc độ xe chậm dần, đến cuối cùng thì hết điện, dừng lại ở giữa đường lớn.
44 Người phụ nữ ngẩng đầu lên, tóc trượt sang hai bên, lộ ra khuôn mặt thẫn thờ đến dại ra, con ngươi vẩn đục giật giật, tầm mắt dừng lại trên người Tĩnh Nhân.
45 Đi ra khỏi phòng, Tĩnh Nhân đi trước mở đường, Bạch cõng theo người phụ nữ đi đằng sau, tay vịn vào cầu thang đi xuống tầng một. Tĩnh Nhân thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Bạch, nhắc nhở “Cẩn thận một chút.
46
“Đi xuống con đường từ Nineveh
Tử thần dừng lại một lúc và nói: “Bây giờ hãy nghe đây.
Các ngươi có nhìn thấy các địa danh xung quanh không?
Chúng đã là của ta, và ta đã thay đổi chúng hoàn toàn….
47
Bạch sải bước đi tới, Tĩnh Nhân vừa xoay chìa khóa xe, một trận gió mạnh từ đằng sau kéo tới.
“Tĩnh Nhân!” Bạch hét to.
Còn chưa kịp quay đầu lại, Tĩnh Nhân đã bị Bạch kéo từ trên xe xuống.
48 Mặt cầu đổ nát, từng khối đá lớn đổ rầm xuống dòng sông, bắn lên bọt nước thật cao. Cây cầu bị nghiêng hẳn sang một bên, dường như có tiếng động cơ “ầm ầm” sập đổ.
49
Editor: Bê
~Beta: Bê
Tầng tầng lớp lớp mây đen che phủ bầu trời, khắp nơi đều là một màu xám trắng ảm đạm, vài cơn gió run rẩy đi qua thành phố trống vắng không một bóng người.
50
~ Editor: Gương
~ Beta: Bút đẹp trai
“Chỉ có xe đạp. ” Tĩnh Nhân gật đầu, không chút do dự kéo Gian Đồng về hiện thực.
51
~ Editor: Bê
~ Beta: Bê
“A. ”
Nam nhân đưa tay cản luồng ánh sáng chiếu tới, vừa mới tỉnh lại nên mắt khó tránh khỏi không quen ánh sáng.
52
~ Editor: Chúc Anh
~ Beta: Bê
Xa xa, nhìn xuyên qua cành lá rậm rạp bên trong là siêu thị, cửa hàng được trang trí bằng giấy dán tường màu lam nhạt, nhưng lại có đủ mọi màu sắc.
53
Editor: Bê
~ Beta: Bê
“Các người?” Gian Đồng thu lại nụ cười trên mặt, “Cậu dựa vào cái gì không cho tôi đi vào?”
Vốn tưởng rằng đối phương sẽ ngoan ngoãn rời đi, không nghĩ tới sự việc sẽ phát triển như vậy.
54
Editor: Gương
~ Beta: Bê
“Cậu thế nào lại đoán được tôi là quân nhân?” Nam nhân đối với Tĩnh Nhân có thể nói ra thân phận quân nhân của hắn nên có chút cảm thấy hứng thú.
55
Editor: Gương
~ Beta: Bê
Xe bus ở ngã tư đường rộng lớn đi về phía trước, tốc độ không nhanh không chậm.
56
~ Editor: Chúc Anh
~ Beta: Bê
Chỉ cần có kỹ năng bơi tốt, nếu gặp phải tang thi mà đào mương làm đường tẩu thoát thì quả thực cũng là lựa chọn không tồi.
57
~ Editor: Chúc Anh
~ Beta: Bê
“Nha. ”
Thạch Điền đáp một tiếng, bèn nhấn ga. Xe quay ngược đầu về, nghe được tiếng động cơ ngừng nổ máy, sau đó xe bus dừng lại.
58
~ Editor: Bê
~ Beta: Bê
“Cô Tuyết Kiến, bây giờ chúng ta nên làm sao đây?” Tiểu Thiến không biết nên làm thế nào cho phải, lòng bàn tay bởi vì dùng sức mà rịn ra mồ hôi.
59
~ Editor: Chúc Anh
~ Beta: Bê
Ánh chiều tà le lói, xe buýt lái men trên một con đường ven bờ sông.
Tới đường lớn Tân Giang, phía bên phải của nó hướng tới phía dưới sườn dốc, sườn dốc phía trên còn hiển hiện màu sắc xanh tươi của thảm cỏ, sườn dốc phần cuối thì lại lộ ra màu nâu bùn đất, cùng không ít khối đá cuội lồi ra.
60
~ Editor: Chúc Anh
~ Beta: Bê
“Như vậy, hiện tại tôi sẽ phân công nhiệm vụ. ”
Tuyết Kiến nhìn mọi người tụ tập ở bên cạnh cô, “Thế này nhé, Bạch cùng Tĩnh Nhân cùng đi kiếm củi, cành khô đốt lửa.