141 - Tại văn phòng tòa soạn - Mân Huyên trong lòng còn đang sợ hãi, ngồi dựa vào ghế, lấy tay vỗ vỗ ngực. Kế hoạch chạy trốn hoàn hảo kia nếu chần chừ thêm chút nữa hản đã bị tên ma quỷ kia tóm được rồi.
142 Doãn Lương Kiến đang ngồi trên sofa trong phòng khách, cười ha ha nói “Mân Huyên về rồi hả, đi rửa mặt trước đi con rồi xuống ăn cơm. ”“Ba nuôi, ba còn chưa ăn cơm sao?” Nàng kinh ngạc nhìn đồng hồ, đã 8 giờ 6 phút, là ba nuôi chờ nàng.
143 Xe thể thao vừa mới bắt đầu lăn bánh, Chỉ Dao đã níu tay Doãn Lạc Hàn, vui vẻ đến mức gương mặt cũng nổi một tầng hồng hồng “Lạc ca ca, Lạc ca ca, hôm trước em nhìn thấy một chiếc váy cưới đẹp lắm lắm lắm, do một nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp thiết kế đó, em muốn mặc chiếc đó trong lễ kết hôn của bọn mình, có được không anh?”“Ừm…… Chỉ Dao, chuyện này em quyết định là được.
144 “Mân Mân, đừng nói nữa. ” Chính Vũ nhắm mắt lại, bất lực dựa lưng vào ghế, tựa như trong lòng hắn đang lẫn lộn rất nhiều cảm xúc “Mặc kệ những chuyện đã qua, tôi thích em.
145 Đồng nghiệp đã sớm về hết, nàng tắt máy tính, mệt mỏi đi về phía thang máy, đợi một hồi, cửa thang máy liền mở, Trịnh Trác đứng ở bên trong. Hắn chờ nàng đi vào, sau đó ấn nút thang máy, quay đầu liếc nàng một cái “Lăng tiểu thư, sao cô cũng về muộn vậy?”“À vâng, tôi cố gắng làm cho xong công việc.
146 Doãn Lạc Hàn đang đánh nhau với Trịnh Trác, Trịnh Trác đang ở thế thượng phong, còn Doãn Lạc Hàn đang bị Trịnh Trác đánh túi bụi, sau đó hắn đánh trả, lại bị Trịnh Trác dễ dàng né tránh.
147 Nàng thật cẩn thận bôi thuốc cho hắn, mỗi khi bôi đến miệng vết thương hay nghe thấy tiếng thở không đều một chút, nàng lại càng nhẹ nhàng, nước mắt cũng không kìm nén được đã tràn đầy hốc mắt.
148 “Không phải, bọn họ không liên quan. ” Nàng vội vàng phủ nhận, cụp mắt. Hắn đâu biết một người phụ nữ khi đã trải qua một chuyện tủi nhục như nàng đâu dễ có thể quên được, nó tựa như một vết thương khó lành, cứ mỗi khi khẽ chạm đến lại đau đớn đến tận tâm can…“Vậy là tại sao? Nói cho anh biết, anh muốn biết đáp án.
149 Nàng không ăn bữa sáng hắn làm. Chuyện hôm qua chợt lại hiện lên rõ mồn một, nàng hỏi hắn vấn đề mà tận sâu trong đáy lòng nàng vẫn luôn trăn trở, nhưng hắn lại không thể trả lời, trầm mặc khiến cho nàng vô cùng đau xót, hụt hẫng, đến tận bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy khó thở, đau nhói trong tim.
150 Mân Huyên nhìn trước vóc dáng thấp bé của Chu Hiếu Linh trước mặt, hôm nay đang mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng trễ ngực, váy không thể ngắn hơn được nữa, lại đi đôi giày cao gót ước chừng tám, chín phân.
151 Không phải là Chính Vũ nhìn thấy Doãn Lạc Hàn đó chứ? Nàng cảm thấy căng thẳng, nhìn lên kính chiếu hậu, đằng sau chiếc Ferrari là một chiếc xe màu bạc, mà hai xe thể thao của hắn nàng đều đã quá quen thuộc.
152 Lòng hắn tràn ngập vui mừng, mua ngay một chiếc xe thể thao mới màu bạc đi đón nàng tan sở, muốn tặng nàng một bất ngờ lớn, không ngờ nàng lại dùng lý do tăng ca mà cự tuyệt hắn, còn hắn nắm chặt di động, chỉ có thể hụt hẫng trơ mắt nhìn theo nàng đang lên xe Chính Vũ.
153 Tập thể dục buổi sáng khiến cho Mân Huyên cảm thấy tinh thần rất thoải mái, nàng hưng phấn chỉ vào cây đại thụ phía xa xa “Ba nuôi à, chúng ta từ nãy đến giờ đã tập đi tập lại những động tác này rồi, chẳng bằng bây giờ thi xem ai chạy đến chỗ cái cây kia trước, được không ạ?”“Không được đâu, ba đói rồi, để mai rồi thi.
154 Cha nuôi cau mày, trừng mắt nhìn quản gia “Xú tiểu tử về thì có gì đáng để mà ông phải hô to thế? Chắc lại giống như những lần trước, về chỉ để lấy tài liệu gì đó rồi lại đi chứ gì, không cần quan tâm đâu.
155 Hắn càng xem tài liệu điều tra càng tức giận. Thì ra nàng đã được nhận là con nuôi của cha hắn một tháng trước, mà lúc ấy nàng rõ ràng vẫn còn đang là người của hắn.
156 Cô ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, cảm thấy ánh mắt quỷ dị của Doãn Lạc Hàn khi rời đi nhất định là có vấn đề, cuối cùng quyết định mở máy tính bảng lên mạng một chút cho buồn ngủ, cũng là để không nghĩ về hắn nữa.
157 Cô cảm thấy dường như đầu mình đã sắp nổ tung ra, vốn tưởng rằng thần không biết quỷ không hay trốn được ở nơi này, có thể sống những ngày thoải mái mà không có hắn, ai ngờ vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ngược lại lại biến thành cục diện tiến thoái lưỡng nan như thế này…Quên đi, không nghĩ nữa, cô đi vào trong phòng tắm quyết định tắm một cái rồi đi ngủ sớm, dù sao trong nhà còn có ba nuôi, Doãn Lạc Hàn dù có to gan thế nào cũng không thể làm những chuyện đi quá giới hạn được… *hờ… thế thỳ chị không hiểu chồng tương lai của chị roy =.
158 Khi hắn đang nhiệt tình nhất, cô chợt nhớ ra hai người không dùng biện pháp an toàn nào cả, liền ngăn hắn lại “Đừng…”Nhưng hắn căn bản không cho cô cơ hội nói gì, ôm chặt lấy eo cô mà tiến vào, khiến cô không còn suy nghĩ gì được nữa, nhắm chặt mắt nhận lấy từng đợt sóng tình của hắn.
159 Hắn không để ý tới hai người đang mắt chữ A mồm chữ O nhìn mình, thản nhiên hỏi “Hai người đang làm gì vậy?”Ba nuôi trở lại trạng thái bình thường trước nàng, đằng hắng một cái rồi nói “Chúng ta chuẩn bị chạy thi, từ đây chạy tới cái cây cổ thụ kia kìa.
160 Cô đang nói chuyện với ba nuôi, thỉnh thoảng lại quay ra phía cửa sổ xem Chính Vũ có tới không. Một lát sau, quản gia mang theo một bình nước tiến tới “Lão gia, tất cả đã chuẩn bị xong rồi ạ.