81 Lúc này, trường săn Mộc Lan vẫn là rừng rậm và thảo nguyên mênh mông, Chỉ Lan chưa từng được đến nơi thắng cảnh nào đẹp thế. Một màu xanh mướt trải rộng đến chân trời, bầu trời trong xanh như ngọc bích điểm mấy áng mây trắng xốp lững lờ, hồ nước trong veo phẳng lặng tựa mặt gương khổng lồ.
82 “Lan nhi vẫn lo sợ sao?” Huyền Diệp nằm cạnh Chỉ Lan, có lẽ là vì lạ giường, nàng trằn trọc mãi vẫn chưa ngủ được. “Không ạ, chắc tại mới đến thảo nguyên nên không quen.
83 “Không ra ngoài cưỡi ngựa sao?” Tây Lỗ Khắc thị thắc mắc, mấy ngày nay Chỉ Lan luôn ở trong nhà bạt, rất thiếu sự linh hoạt. “Không sao, Nhị tẩu không cần lo cho em.
84 Dù Cát Nhĩ Đan đang thầm tính kế với Chỉ Lan và Huyền Diệp thế nào, ít nhất chuyến đi đến trường săn Mộc Lan của Chỉ Lan vẫn đang rất vui vẻ, mười ngày nay, chỉ cần Huyền Diệp có thời gian nhất định sẽ ở bên nàng, nàng sung sướng đến nỗi muốn đi cảm ơn Cát Nhĩ Đan.
85 “Gia. ” Hách Xá Lí thị hơi cúi đầu, dưới ánh nến mờ ảo, phần cổ trắng nõn có vẻ rất mê người. “Chuyện gì?” Lòng Huyền Diệp biết rõ Hách Xá Lí thị có chuyện muốn nói với hắn, vì thế hắn lẳng lặng ngồi đó.
86 “Lan nhi nuôi dạy Đại Bảo Tiểu Bối tốt lắm. ” Huyền Diệp nằm trên giường ôm Chỉ Lan, hương thơm từ mái tóc nàng khiến cõi lòng hắn ấm áp thư thái. “Tại sao đột nhiên lại khen em, nghe phát ngượng.
87 “Ý của cô là chuyện bà đỡ là Hách Xá Lí thị hãm hại cô?” Chỉ Lan nhíu mày nhìn hai nữ nhân đang quỳ bên dưới, các tiết mục cứ lặp đi lặp lại, chỉ khác thời gian và địa điểm.
88 Nếu chỉ có thể dùng một từ để miêu tả nửa cuối năm Thuận Trị thứ 36, Chỉ Lan sẽ chọn từ thảm hại. Hết động đất là hỏa hoạn và mưa lũ, đến mùa đông, thời tiết lạnh giá và vấn nạn thiếu lương thực khiến không ít người thiệt mạng, chưa kể dịch bệnh đã giết chết không ít người.
89 Huyền Diệp hung hăng vỗ mạnh lên mặt bàn, hắn vừa tới Phúc Kiến không lâu, tình hình chiến sự lại chẳng hề khởi sắc, trong lòng hắn rất ức chế, tuy là hoàng tử, nhưng lại không thể tác động lên quân đội.
90 “Một lát nữa gặp ngũ thẩm phải nghe lời, biết không?” Chỉ Lan sửa sang lại quần áo cho cặp sinh đôi, “Ngạch nương làm thế là vì muốn tốt cho hai đứa, sau này hai đứa sẽ hiểu.
91 “Đi theo địa điểm cô ta nói, tìm xem Trịnh Kinh có ở đấy không, đừng để kinh động người khác. ” Huyền Diệp dặn dò thuộc hạ, hắn không ôm hy vọng nhiều, nhưng nếu được thì hắn là công đầu.
92 “Sao lần này biểu ca lại về gấp vậy?” Chỉ Lan cởi áo khoác cho Huyền Diệp, chải đầu cho hắn. “Chuyện đồn đại ở kinh thành là thế nào?” Huyền Diệp không nghỉ ngơi đã lâu, giọng bắt đầu khàn đi.
93 Chỉ Lan buông danh sách cung nữ trong tay, phần lớn cung nữ là từ trước, trong vấn đề này còn nhiều điều lắt léo phải cân nhắc. Một thời gian nữa là đến kỳ tiểu tuyển, cũng có thể nhờ ama tìm hộ nàng ít tâm phúc đưa vào, giờ người nàng có thể tin tưởng chỉ có mấy cung nữ đi theo nàng bao năm nay, có chút bó tay bó chân.
94 “Biểu ca, Nhị Bảo và Tam Bảo sáu tuổi rồi. ” Chỉ Lan nhắc nhở Huyền Diệp tìm bạn học cho cặp sinh đôi. “Uh, xem ra chúng ta còn phải cố gắng nhiều hơn.
95 Năm Khang Hi thứ 2, rốt cục nghênh đón lần đại tuyển đầu tiên từ khi tân đế đăng cơ, chỉ cần là trong nhà có người tham gia tuyển tú, tất cả đều xoa tay chuẩn bị nhân lần tuyển tú này thể hiện bản lĩnh một phen, nhưng kết quả cuối cùng nói cho bọn họ biết giấc mộng tươi đẹp, tiền đồ gập ghềnh, tương lai không có.
96 Ô Nhã thị gặp được Hoàng thượng như nguyện, nhóm nô tài không dám đối đãi với cô ta như cung nữ tầm thường nữa, hôm đó rõ ràng Hoàng thượng tỏ thái độ hứng thú với Ô Nhã thị, nói không chừng cô ta chính là quý nhân tiếp theo.
97 “Ô Nhã thị/ Vệ thị thỉnh an Nhị aka Tam aka. ” Dận Chân cùng Dận Tự vừa ra khỏi cung Khôn Ninh liền gặp phải hai Thường tại đến thỉnh an. “Đứng lên đi.
98 Trời vào thu, gió thổi bay lá rụng chưa được quét, một cung nữ cúi đầu vội vàng đi qua, thấy xung quanh không người vội vàng xiết áo, theo bản năng sờ túi tiền bên hông, đi về phía cung Vĩnh Hòa.
99 Trong Sướng Xuân Viên, Chỉ Lan ngồi trên giường, một khăn lụa trắng mỏng phủ lên cổ tay, thái y quỳ gối chẩn mạch cho nàng. Hai hàng lông mày nàng khẽ nhíu lại, bờ môi không còn đỏ hồng như trước kia, hờ hững càng khiến người khác phải đau lòng.
100 Trong cung Càn Thanh, Huyền Diệp ngủ trên long sàng, trán vã mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, môi trắng bệch, đôi lông mày nhăn chặt, như một con cá bị mất nước.