1281 Vương Tử Quân căn bản rất có ý làm mật thiết mối quan hệ với một người trong ban ngành có thực quyền như chủ nhiệm Lục, nhưng bây giờ hắn thật sự không muốn rời đi.
1282 Chủ nhiệm Lục đã đạt được mục đích hôm nay, tất nhiên sẽ không níu kéo lâu. Sau khi nói vài lời khách khí, ba người rời khỏi Tứ Hợp Viện. - Chủ nhiệm Lục, hôm nay tôi không có chuyện gì, tôi sẽ thay mặt ngài tiễn chân bí thư Vương.
1283 Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lật Tòng Ba, hắn chợt sinh ra cảm giác khó hiểu. Hắn lắc đầu cười, đợi đối phương lên tiếng. Chuyện này Lật Tòng Ba đang rất do dự không muốn nói với Vương Tử Quân, tuy hắn tự cảm thấy rằng mình căn bản không có mấy phần thắng ở sự kiện này, thế nhưng hắn cũng phải cố gắng tranh thủ.
1284 Khi ngồi ở vị trí lãnh đạo được lâu thì sẽ nhanh chóng trở thành một cao thủ Thái Cực Quyền. Cách nói chuyện ẩn mà không lộ, đến điểm đến thì dừng, lại làm cho người ta cảm thấy khí thế hùng mạnh, thật sự biểu hiện hàm súc và ý nghĩ di động, chỉ rõ cũng giống như không rõ.
1285 Vì biết rõ tương lai của người này, vì vậy Vương Tử Quân cũng tình nguyện kết giao. Nhưng với thân phận của bọn họ, nếu muốn nói cười truyện trò thì dễ dàng, chẳng qua nếu muốn thật sự kết giao thì khó vô cùng.
1286 Vương Tử Quân nghe điện thoại của Hào Nhất Phong, trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, trong miệng lại trầm giọng nói:- Cám ơn sự giúp đỡ của bí thư Nhất Phong, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng lớn nhất để lấy vinh dự cho tỉnh Sơn Nam.
1287 Nhưng nếu muốn biết được Trần Thành Hoa rốt cuộc được bao nhiêu điểm thì còn phải chờ người thứ tám lên diễn thuyết xong đã. Người diễn thuyết thứ tám là một vị chủ tịch thành phố, hắn là một vị cán bộ cấp phó bộ, bài diễn thuyết của hắn cũng rất đặc sắc.
1288 Tào Chân Nhi nghe được tin tức này thì thở dài một hơi giống như tảng đá gây áp lực trong lòng đã được người nào đó chuyển đi. Ánh mắt của nàng không tự chủ được phải nhìn về phía Vương Tử Quân.
1289 Vương Tử Quân cũng không tiếp tục nói đến chuyện công tác, hắn trò chuyện với Trần Thành Hoa về những việc vặt trong cuộc sống cùng với ý nghĩ của mình về phương hướng phát triển kinh tế.
1290 - Tử Quân, lần này cậu thật sự là một viên đá ném ba chim, đã cho thấy trình độ của mình, càng tặng cơ hội cho người, lãnh đạo nói cậu rất biết cách làm việc.
1291 Tiểu Bảo Nhi hào hứng chơi đùa với mô hình xe hơi trong tay, chợt nghe thấy mẹ nhắc đến mình, thế là chuẩn bị lên tiếng. Ngay sau đó nó bị mẹ kéo vào trong lòng, sau đó lấy một quả cam nhét vào trong miệng.
1292 Tuy Tiểu Lý đã chạy nhiều lần thế nhưng không dám mở miệng tranh luận với Lô Lưu Quan, vì trước đó có một lần hắn tranh luận với lãnh đạo, đã nhận lấy kết quả quá đau đớn.
1293 Lời nói của Thạch Kiên Quân thật sự là đầy mây mù, lúc này xem như Vương Tử Quân đã hiểu rõ mục đích cuối cùng của Thạch Kiên Quân khi đến thành phố La Nam vào lúc này.
1294 Vương Tử Quân căn bản không hối hận khi từ chối lời đề nghị của Thạch Kiên Quân. Dù sự việc này sẽ làm ối quan hệ giữa hai người phát sinh vết rách, thế nhưng có một số việc mà Vương Tử Quân căn bản là không muốn lùi bước.
1295 Người được Hào Nhất Phong gọi là Trọng Khang bây giờ hơn năm mươi tuổi, dù hắn đang cười thế nhưng nhìn gương mặt vẫn có vài phần uy nghiêm, làm cho người ta nhìn vào cảm thấy thật sự còn khó coi hơn khóc.
1296 Trên đường đi Lý Nhị Bình căn bản đã suy nghĩ kỹ càng về phương diện này, tuy Vương Tử Quân đã quyết định không muốn gặp Cổ Thập Minh, thế nhưng nàng vẫn cố gắng làm ra vẻ gọi điện thoại cho Khương Long Cương, sau đó nói:- Chào Long Cương, tôi là Lý Nhị Bình.
1297 Trần Tiểu Kiều làm thư ký cho bí thư Hào Nhất Phong chưa được bao lâu, trong mắt Vương Tử Quân thì đây chính là một người trẻ tuổi cực kỳ có ánh mắt và nhiệt tình.
1298 Vương Tử Quân thầm suy đoán, sau đó hắn vẫn nở nụ cười sáng lạn, hắn cười nói với La Nhân Uy:- Bí thư La mời khách thì tôi tất nhiên sẽ không chối từ, tôi sẽ mượn hoa hiến hpaajt, sau này chúng ta sẽ cùng đi.
1299 Đối với những người phấn đấu trong quan trường, có thể được lên chức hay không thì có ý nghĩa rất lớn chính là có người nâng đỡ. Nếu như thấy một người phát triển như diều gặp gió, không nhất định có chiến tích hiển hách của riêng mình, một phần lớn nguyên nhân đến từ người nâng đỡ.
1300 Vương Tử Quân cười cười nói:- Chủ tịch Thạch, tôi nhất định sẽ khắc ghi lời dạy bảo của ngài. Nhưng chuyện này ngài cũng đừng nên quan tâm, Cổ Thập Minh dù là người được trưởng phòng Lữ dốc sức đề bạt, thế nhưng cũng không thể ép trưởng phòng Lữ gánh chịu tất cả trách nhiệm cho được.