781 - Cục trưởng Khương, mong anh chỉ giáo cho chúng tôi biết được vài vấn đề về hạng mục đường sắt Mân Cô quá cảnh trong thành phố La Nam được chứ?Vương Tử Quân vừa cầm chai rượu rót đầy ly cho Khương Mộ Đông vừa cười nói.
782 - Anh Tử Quân, anh xem việc này. . . Tôi. . . Sau khi Khương Mộ Đông được hai người đồng bạn đưa đi, Giang Thiếu Ung lúc này tỉnh rượu hơn phân nửa.
783 Trở lại nhà của Mạc lão gia tử, lúc này Mạc lão gia tử đã đi ngủ, Tiểu Bảo mập mạp đang nắm chặt bàn tay ngủ rất say. Mạc Tiểu Bắc đang nằm trên giường xem tạp chí, thấy Vương Tử Quân quay về thì khẽ lên tiếng, sau đó hạ thấp âm thanh nói: - Vất vả lắm mới ru con ngủ được, anh cũng đừng đánh thức con dậy.
784 Vương Tử Quân biết rõ hoa hồng là ai, thế nhưng hắn thật sự không phục khi phải là lá xanh, càng không muốn làm lá xanh, vì thế hắn phải chống lại. - Đối diện con sóng ba nghìn mét, tự tin đời người hai trăm năm.
785 - Thật không, tôi cũng không tin như vậy. Cục trưởng Khương, đường sắt là của quốc gia, không phải là của anh. Vương Tử Quân nói đến đây thì đứng lên xoay người đi ra ngoài phòng.
786 "Lỗ Thiết Chùy?" Tên lính thật sự chưa từng nghe qua cái tên này, thế nhưng hắn nhìn bộ dạng chất phác của ba ông lão nông thôn, cảm thấy bọn họ căn bản sẽ không giả mạo đến đây lừa gạt, thế là hắn dùng giọng quan tâm hỏi: - Bác xem có phải làm tìm lầm chỗ rồi không? - Anh nói đây không phải là đường Xuân Thiên sao? Ông lão có chút chần chừ nhưng vẻ mặt lại nhanh chóng trở nên kiên định, dù sao thì lão biết chủ tịch huyện đưa mình đến đây, tuyệt đối sẽ không thể nào sai lệch đi đâu được.
787 Những năm nay thân thích của Lỗ Tiền Tiến về thủ đô thăm nom cũng không nhiều, bọn họ lớn lên đầu là một hình dạng, tất cả đều là nông dân chân lấm tay bùn, quần áo màu đất, răng ố vàng, tay đen như than và đầy bùn đất.
788 Một giám đốc bệnh viện có lòng nhiệt tình công tác như vậy nếu cứ tiếp tục một thời gian dài thì hoàn toàn có tư cách tiến vào hàng ngũ những lãnh đạo bệnh viện có đạo đức của quốc gia.
789 Khi Địch Điền Ngũ chuẩn bị đi ra khỏi cửa phòng bệnh, một người cao lớn chợt đi vào phòng, khi còn chưa đi vào trong thì đã lớn tiếng nói: - Chủ tịch Trình, thành phố La Nam chúng ta cũng không thể cho anh ta làm như vậy được.
790 Đứa bé giống như gặp thứ gì đó uất ức rất lớn, nó lập tức khóc lớn. Vương Tử Quân nghe thấy con khóc thì giống như gặp phải chuyện gì đó đại sự, hắn vội vàng đặt thứ mà con thích vào trong miệng.
791 Khương Mộ Đông đi vào phòng làm việc rộng lớn, trên mặt hắn tràn đầy nụ cười, hắn nhìn người đàn ông ngồi sau bàn làm việc rồi nói: - Bộ trưởng Lam.
792 Khương Mộ Đông đứng bên cạnh cửa sổ khu văn phòng, hắn nhìn Tiểu Trịnh đuổi nhóm người Vương Tử Quân ra ngoài giống như ôn thần, thế là thiếu chút nữa cười thành tiếng.
793 Thấy có người cản ngay ngoài cổng thì xe nhanh chóng dừng lại, một người đàn ông trung niên mặc chế phục thấy xe dừng lại thì nhanh chóng chạy ra khỏi phòng trực ban, hắn nhìn chiếc xe bị ngăn trở, lại nhìn Lỗ lão gia tử ngồi ngoài cổng, thế là vội vàng hỏi: - Chuyện gì xảy ra? - Đội trưởng Mã, những người này đến từ thành phố La Nam, vừa rồi lãnh đạo nói không cho người của thành phố La Nam vào đơn vị, bây giờ bọn họ không nghe, muốn chặn cổng của chúng ta.
794 Dúng là quá mất mặt, bốn năm người đánh không lại một người, lại bị người ta đánh cho lăn lộn, hơn nữa nhìn qua hình như người ta chỉ dùng có một tay mà thôi.
795 Nếu so sánh với cục trưởng Khương thì vị đội trưởng đội bảo vệ thật sự thua kém quá xa, lúc này hắn đứng trước mắt bộ trưởng Chu, hắn biết mình gây ra họa lớn, thật sự hối hận muốn chết đi được.
796 Bộ trưởng Chu nghe vị lão gia tử kia nói như vậy thì thật sự rất lưu tâm, vì ông cụ này tuy đã về hưu thế nhưng bây giờ lại nói ra một câu "ôm hận cả đời", tất cả đều rơi lên đầu mình.
797 Bộ trưởng Chu nhìn những cây quải trượng của nhóm Lỗ lão gia tử, hắn vội vàng cười nói: - Vâng, sẽ xin lỗi với các đồng chí thành phố La Nam, sẽ lập tức sửa đổi quyết định về tuyến đường sắt Mân Cô.
798 Khương Mộ Đông nghe thấy lãnh đạo nói mình chỉ rõ vị trí, trong lòng càng thêm khó hiểu. Hắn cũng không biết người của thành phố La Nam ở chỗ nào, càng không có phương thức liên lạc với người của thành phố La Nam, bây giờ yêu cầu hắn chỉ đường, không phải là làm khó hắn sao? Nhưng Khương Mộ Đông cũng không thể không thừa nhận người đã gặp vận xui thì đủ thứ không may kéo đến.
799 Hai phút sau Đồng Thiên Diệp mỉm cười đi đến, nàng không chờ Khương Mộ Đông mở miệng hỏi mà dùng giọng nhỏ nhẹ nói: - Cục trưởng Khương, tôi đã báo cho chủ nhiệm, anh ấy nói sẽ thông báo ngay cho bí thư Vương.
800 Thứ trưởng Lam cười cười đứng lên nói: - Nếu bí thư Vương đã dọn tiệc ở nơi đó, như vậy hai người chúng tôi sẽ đến tham gia náo nhiệt, vừa vặn đang cảm thấy đói bụng.