41 Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng lửa cháy lách tách phá lệ phát ra tiếng vang trong không khí. Hoàng Thùy ngồi cắm cúi vẽ cái gì đó dưới nền đất, nhưng thật ra đầu óc đã bay tận nơi nào.
42 Đỏ mặt, xấu hổ, bối rối, đây là toàn bộ cảm xúc của Hoàng Thùy sau khi nhận được nụ hôn đột ngột kia. Hắn vậy mà để ý đến nàng, lại còn làm ra hành động thân thiết như thế.
43 Ba ngày sau, vết thương sâu của Hoàng Thùy đã kết vảy, tuy rằng hoạt động còn có chút vướng víu nhưng cũng không đáng ngại.
Có một vấn đề mà trước nay Hoàng Thùy vẫn chưa đề cập tới, đó chính là sự kỳ lạ của thế giới mà nàng đang ở.
44 Tại kinh thành nước Phượng Hòa, dân chúng đang truyền tai nhau bản nhạc tình sử của Thân vương gia và Hoàng Thùy cô nương. Tuy phải trải qua rất nhiều trắc trở hai người mới được ở bên nhau, nhưng vì vị vương phi tiền nhiệm Hoàng Thúy – bây giờ là Hoàng Thùy cô nương đã bị ám ảnh với hai chữ vương phi, nên vẫn chưa thể tiếp nhận thân phận này thêm lần nữa.
45 Giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển vang lên. Đó là một cô nương cực kì xinh đẹp đang đứng giữa đại sảnh, có lẽ nàng ta đang chuẩn bị hiến nghệ thì nhớ đến Hoàng Thùy, muốn nàng đứng dậy cùng góp vui.
46 “Choang!” Tiếng đồ vật bị ném mạnh xuống đất khiến cho không khí đang căng thẳng càng trở nên đè nén.
Đại tiệc đêm rằm đã tàn, hoàng đế hạ lệnh ai về nhà nấy.
47 Hoàng Thùy vui vẻ trêu ghẹo Hoàng Đông được một lúc thì bị một đám người chặn trước mặt. Nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ thối của Trần Tử Đình mới sửng sốt.
“Em dâu, đã lâu không gặp.
48 Giọng của Hoàng Thùy đều đều, không bị ngắt quãng, cứ thế một mạch kể lại hành trình từ khi xuyên qua đến giờ cho Trần Tử Đình nghe. Ngoại trừ Huyền Anh và bảo thạch, dường như tất cả mọi chuyện trước đó nàng đều không giấu hắn.