81 Lúc đi đến cổng bệnh viện, ông nhìn thấy một người. Thân hình cao ngất như cây bạch dương, phối hợp với bộ quân phục xanh lục kiểu 07 dưới ánh trời chiều có vẻ đậm hơn đang lẳng lặng chờ ở đó, ông quả quyết mình không nhận lầm, nhìn anh, Từ Kiến Hằng khẽ mỉm cười, bước nhanh đến:“Là Điềm Điềm mật báo với con à?”Từ Nghi chẳng nói đúng sai, đưa tay ra:“Đưa chìa khóa xe cho con, con lái xe cho ba.
82 Đến khi tất cả mọi chuyện tạm thời kết thúc, thời gian đã dần bước vào trung tuần tháng Ba, rốt cuộc mùa đông u ám đã lướt qua khỏi thành phố B, đón ánh nắng đầu xuân tươi đẹp.
83 Dần dà, hai người càng lúc càng hưởng thụ trạng thái nhàn nhã bầu bạn của kỳ nghỉ này. Nhờ phúc của Từ Nghi, có anh ở đây, Chử Điềm ra ngoài dạo phố tiện hơn nhiều, thỉnh thoảng cũng sẽ hẹn hò bạn bè gặp mặt, để Từ Nghi làm tài xế.