1 “Xuân Đào, mau đưa thức ăn bày ra hết đi, đừng cho là ta không biết cô đang ở không nha …. . “Tiểu Hồng, canh gà hầm xong rồi! Mau đưa đi cho lão phu nhân ….
2 Mặt trời rực rỡ chiếu lên cao, ngày hè nắng chói chang, dưới bầu trời mênh mông xanh thẳm không chút gợn mây, ngoại trừ chợt có vài con chim xẹt qua bên ngoài, trên mặt đất toàn bộ sinh vật đều đã trốn dưới bóng râm, miễn cho bị ánh nắng độc ác phơi nắng thành khô.
3 “Di nương, người xem! Khuyên tai trân châu này màu sắc nhẹ nhàng, kiểu dáng trang nhã, còn có vòng tay vàng long phượng này chạm trổ tinh tế, vừa hào phóng, lại cao quý, mang ở trên người thật sự là thích hợp nhất nhưng ……”“Muội muội nói là đúng đó! Cũng chỉ có châu báu trang sức hoa mỹ lóa mắt mới xứng được với di nương……”Trong đại sảnh của Văn phủ tráng lệ, sau khi huynh muội Hoa gia đến, lời nói a dua ca ngợi liền cuồn cuộn không ngừng vang lên, Văn phu nhân do chăm sóc tỉ mỉ mà vẫn giữ được vẻ đẹp thanh tao nghe được mặt tràn đầy tươi cười, thoải mái vô cùng.
4 “A — Á ha ha …. ”“Hi hi …. . Ha ha ha ha ……”Bế một đứa bé đỏ hỏn, đẹp như bức tranh vẽ, một mảnh vải trắng sạch sẽ được trải ra ở trong vườn hoa, tiểu nam oa mềm mại nằm ở trên không ngừng phát ra tiếng cười cùng tiếng thét chói tai, mà làm cho hắn hưng phấn như thế chính là “đầu sỏ gây ra” dùng khuôn mặt tròn kia cọ qua cọ lại ở trên cái bụng tròn tròn của tiểu tử kia, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh “Ha ha ha”.
5 “Các ngươi nghe nói cái gì?”“Ngươi nói chuyện thiếu gia thích Hỉ Phúc, muốn thú nó làm vợ?””Đúng vậy! Chính là chuyện này”“Đã nghe nói lâu rồi! Hỉ Phúc kia vừa ngu, lại ngốc, bộ dạng cũng chả có gì xuất sắc, không ngờ lại làm cho thiếu gia yêu thích, thật sự là người đẹp không bằng mệnh tốt ….
6 “Ôi……. . ”Yếu ớt rên rỉ, Hỉ Phúc chậm rãi mở mắt, mờ mịt nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt một hồi lâu, thần trí rốt cục từ từ tỉnh táo lại, lập tức theo bản năng xoay người ngồi dậy —“A ….
7 Hôm sau, vừa sáng tinh mơ, côn trùng tiếng chim hót vang lừng, gió thổi nhè nhẹ, Hỉ Phúc mắt thâm quầng, miệng ngáp dài bưng đồ ăn sáng đi về hướng ” Nguyệt Kính viện”.
8 Bên ngoài phủ đệ rất rộng lớn, quý phái lộng lẫy, Văn Thiếu Thu mắt lạnh nhìn lên tấm biển sơn màu treo cao trên cửa chính, viết hai chữ to "Văn phủ", khóe miệng không ngăn nổi ngân lên cười mỉa mai.
9 "Con đứa nhỏ này hôm nay sao lại nhàn rỗi thoải mái đến tìm tổ mẫu đi dạo chứ?"Vườn hoa trên con đường mòn có trồng nhiều loại hoa giống như gấm, một tiếng nói cười vui bỗng nhiên vang lên, nhìn kĩ lại, chỉ thấy hai chủ tử Văn phủ một già một trẻ nhàn nhã bước chậm trong đó, cũng có vài nha hoàn theo đuôi cách xa vài bước ở phía sau, để tùy lúc tiến lên đợi phân phó, hầu hạ chủ tử thật tốt.
10 "A A Y Y. . . . . "Trong phòng ngủ giành cho khách của Ngao phủ, em bé liên tục bị bô kêu không dứt, thân mình nho nhỏ còn không an phận ý đồ muốn giãy khỏi lòng mẫu thân, hai tay béo nhỏ hướng thẳng về phía người ở trên giườngi.
11 “Oa --”Tiếng trẻ con khóc nỉ non vang to lên đến tận trời, Hỉ Phúc ôm đứa con mới một tháng vừa đi vừa dỗ, trong miệng nàng không ngừng khe khẽ ngâm nga bài hát ru con.