41 Đêm đó, Từ Nghi hiếm hoi ngủ say một giấc, sáng sớm hôm sau thức dậy đã bắt xe về nông trường. Lần này từ biệt, Chử Điềm không hề có cảm giác quá buồn.
42 Buổi sáng cô bị Triệu Hiểu Khải chọc tức khiến cả ngày tâm trạng của Chử Điềm đều bức bối. Tối đến lúc tan việc rời khỏi công ty, Chử Điềm đón xe đến nhà cô út Phó Dục Ninh.
43 Chử Điềm không nói dối. Giữa họ, người đề nghị kết hôn trước đúng là Từ Nghi. Khi đó họ đã biết nhau gần một năm. Có lẽ do mệt mỏi với việc cô đeo bám không thôi, anh không còn đối xử lạnh lùng với cô nữa, hai người có thể qua lại như bạn bè bình thường.
44 Trên đường về nhà , mưa vẫn tuôn rơi rả rich. Cũng nhờ phúc của thời tiết quái quỷ này mà người đi đường quả thật rất ít, xe buýt còn trống chỗ rất nhiều.
45 Mưa bên ngoài đã tạnh, dõi mắt trông ra, các loài thực vật trong vườn hoa Bệnh viện đa khoa Quân khu đều xanh tươi mọng nước, cảnh đẹp thích mắt, lại khiến người ta sảng khoái tinh thần.
46 Người cô chờ mong đã lâu đột ngột xuất hiện trước mặt, nhưng cảm giác đầu tiên của Chử Điềm không phải là ngạc nhiên, vui mừng hay xúc động mà là hoảng hốt vô cớ.
47 Hai người lái xe xuất phát từ cổng khu nhà, đi một mạch thẳng về phía đông, lái vào Đông Giao, gần khu công nghệ cao nơi Chử Điềm làm việc. Chử Điềm ngồi bên cạnh càng tò mò:“Rốt cuộc là chỗ nào vậy? Rất gần chỗ làm của em.
48 Nhà phân cho hai người thuộc khu ba, tòa nhà số hai, dãy thứ ba đếm ngược. Hai người đứng ở tầng thứ ba, Từ Nghi lấy chìa khóa ra, nhẹ nhàng xoay tròn, mở cửa nhà ra.
49 Sau khi quyết đinh chuyện nhà cửa xong thì Chử Điềm liền vội vàng bổ sung thủ tục và lo chuyện dọn nhà. Phùng Kiêu Kiêu khá oán giận với chuyện này. Bởi vì nếu Chử Điềm dọn đến khu gia thuộc thì cô nàng không thể nào đi chung đường về nhà với cô nữa.
50 Quả nhiên người này bị đánh thức, anh ngẩng đầu lên, một khuôn mặt quen thuộc hiển hiện ngay trước mắt. Nhưng tức thì, nỗi ấm ức ùa đến, Chử Điềm đưa tay cào anh loạn xạ: “Sao anh lại ngủ ở đây hả? Sao anh không vào nhà?Làm em sợ tới mức cho rằng tham mưu trưởng gạt em, tưởng anh không có về.
51 Chử Điềm ngủ một giấc đến gần trưa, trong khoảng thời gian đó Từ Nghi gọi điện về một lần, cô ừ ừ có lệ sau đó nằm nhoài ra giường ngủ tiếp. Tự cho rằng thành công, ai ngờ vị thượng úy tham mưu lục quân nào đó còn nhanh trí hơn cô nhiều, lại liên tiếp gọi về hai cuộc.
52 Đêm đó Tư Nghi về hơi trễ, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi khét. Anh bước nhanh vào bếp, phát hiện bếp ga bật nhỏ, cháo đun trong nồi ngọc trai đã khê một nửa.
53 Cam đoan xong, cô lập tức cúp điện thoại, trong lòng rầu rĩ như Từ Nghi sẽ nhảy thẳng ra ngoài điện thoại bắt cô về nhà vậy. Hai mươi phút sau, cô đúng giờ đến tiệm cà phê.
54 Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, Chử Điềm hơi ngỡ ngàng nhìn người xuất hiện trước mắt. Tuy nhiên sắc mặt Từ Nghi cực kém, anh liếc nhìn Chử Điềm từ trên xuống dưới, sau khi xác định cô không sao liền đi đến định dìu Triệu Tiểu Tinh đứng dậy.
55 Tối đó, hai người về đến rất trễ. Vào cửa, Từ Nghi bảo Chử Điềm đi tắm, anh vào bếp làm một chút thức ăn cho hai người. Chử Điềm uể oải vào phòng vệ sinh, sau khi bật đèn lên hồi lâu, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn vào mình trong gương.
56 Đêm đó, lúc ngủ Chử Điềm mới phát hiện ra vết thương trên cánh tay Từ Nghi. Cô lập tức đau lòng vô cùng, lấy dầu hồng hoa bôi và xoa bóp cho anh. Chút sức lực như mèo này của cô không làm nên trò trống gì, nhưng thấy cô gắng sức như vậy, Từ Nghi liền biết trong lòng cô có xíu xiu áy náy nên cũng để tùy cô.
57 Từ đó về sau, hai người ăn ý không nhắc đến chuyện này nữa, cuộc sống trở lại sự yên bình thường nhật. Một ngày Chủ nhật lại đến, Từ Nghi hiếm khi được nghỉ ngơi ở nhà một ngày.
58 Nhớ đến người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén kia, Chử Điềm không dằn nổi cảm giác hốt hoảng, cúi đầu quan sát cách ăn mặc của mình.
59 Trên đường trở về, trời đổ cơn mưa rào. Chử Điềm lái xe trong mưa, chạy chậm chạp. Từ lúc lên xe Từ Nghi chỉ im lặng ngồi ở vị trí lái phụ, nhìn đăm đăm ra màn mưa tầm tã ngoài cửa sổ.
60 Đêm đó, Chử Điềm ngủ không an giấc lắm, hơn nửa đêm gặp ác mộng. Vùng vẫy thoát khỏi cơn mơ, Chử Điềm thở hổn hển rất lâu, sau khi bình ổn tâm trạng mới phát hiện cả người đã ướt đẫm mồ hôi.