121 Thạch Thiên cầm lấy một miếng bánh ngọt nhét vào miệng, uống một hớp nước trái cây, vừa ăn vừa đi xuống lầu, bọn người Braid đã đứng ở đại sảnh chờ hắn.
122 Thạch Lệ và Kim Hinh nói chuyện vài câu, sau đó liền chào tạm biệt mọi người, trở về sở. Thạch Hiểu Mẫn rốt cục cũng buông tay Kim Hinh ra, để cho nàng ngồi xuống, sau đó túm lấy Thạch Thiên, lớn tiếng chất vất: “Tại sao không nói cho tôi biết sớm, cậu quen biết Kim Hinh.
123 Bởi vì Quách Bỉnh Liêm cảm thấy nếu việc này truyền ra ngoài sẽ làm nhục thanh danh của Quách gia, Quách Thiến Vi còn quá nhỏ, chỉ là mối tình đầu nhất thời bị lạc lối, tương lai sau này khi nhớ lại sẽ cảm thấy xấu hổ tự trách, cho nên càng ít người biết càng tốt, tránh gây tổn thương đến tâm lý còn nhỏ của nàng, ảnh hưởng đến sự phát triển trong tương lai của nàng.
124 Samantha nhìn thấy Kim Hinh mặt mày hớn hở, nhưng lại thấy sự ghen tuông nổi lên trong không khí, bật thốt: “Khó trách hèn chi gần đây không nghe được tin tức của bạn, thì ra trái tim đã có chỗ cập bến”.
125 Quách Gia Chí mỉm cười đi vào phòng làm việc của Samantha, nhìn thấy Kim Hinh cũng ở đây, mừng rỡ la lên: “Kim Hinh. . . thì ra cô cũng ở đây, thật sự là quá tốt, tôi thật sự còn muốn đến chỗ làm của cô để tìm.
126 Hữu Điền Chân Quy thân là bá chủ hắc đạo Nhật Bản, ở trong nhà của mình nữa, nhưng lại không dám thẳng nhìn vào cô gái đang đứng cạnh hồ nước kia nữa, cách xa một đoạn.
127 Tiệc lần này không phải ở đại sảnh lầu hai lần trước nữa, mà là một sảnh yến hội đằng sau lầu một, sảnh yến này hình cánh quạt, cùng với một hoa viên kết hợp lại, ở giữa có mấy cái trụ đứng, chẳng khác gì ở bên ngoài.
128 Hạng Hồng cũng là bạn bè với Kim Hinh, nên chuyện của hai chị em Thạch gia nàng cũng nghe Kim Hinh kể một chút, bên hai người bên cạnh Samantha nhất định là Thạch Lệ và Thạch Hiểu Mẫn, liền chủ động lại giới thiệu, lấy thân phận là bạn của Thạch Thiên để làm quen.
129 Thạch Thiên vốn là loại người không bao giờ thỏa mãn sự tò mò của người khác, chỉ liếc Dương Tân Kiệt một cái rồi không để ý đến câu hỏi của hắn, Dương Tân Kiệt vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, sắc mặt đỏ lên, nhưng cảm thấy rằng Thạch Thiên nhất định là có lai lịch lớn, nếu không thì tại sao Kim Hinh lại giống như một con chim nhỏ rúc mình vào bên cạnh hắn.
130 Thạch Lệ im lặng không nói gì, cũng không ngăn cản, chỉ ngồi bên cạnh Thạch Thiên, giơ tay giữ chặt hắn, sợ hắn lao ra, nghĩ thầm, để cho Thạch Hiểu Mẫn ra cũng tốt, nếu để cho Dương Tân Kiệt đứng ở ngoài ầm ĩ chửi rủa như thế, với cái tính nóng như lửa của Thạch Thiên thì không biết lại làm ra cái gì.
131 Quách Gia Chí nhất thời mừng như điên, nghĩ thầm, Thạch Hiểu Mẫn rốt cục đã bị thành ý của mình đả động, cười ngây ngô không nói ra lời, lúc này Quách Bỉnh Liêm cũng đã đi tới, ông ta còn không biết đã xảy ra, cau mày nhìn Quách Gia Chí cùng Thạch Hiểu Mẫn một cái, rồi kêu Quách Gia Nhân đỡ Dương Tân Kiệt trên mặt đất dậy, nhẹ giọng hỏi: “Dương tiên sinh, vừa rồi bản nhân cùng Gia Chí ở ngoài nghênh đón khách, có nhiều chỗ không chu toàn, xin thứ cho, xin hỏi ở đây đã xảy ra chuyện gì?”Dương Tân Kiệt bây giờ vô cùng xấu hổ, quả thật chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống, làm sao mà có thể kể ra quá trình chịu nhục của mình cho Quách Bỉnh Liêm nghe nữa, cũng không muốn tiếp tục ở đây, nhưng chân của hắn bị Thạch Hiểu Mẫn đá vào huyệt vị, tuy rằng Thạch Hiểu Mẫn còn chưa học được cách dùng nội lực để điểm huyệt, nhưng vẫn đủ làm hắn cảm thấy nhức mỏi vô lực, chỉ có thể dùng chân nhảy lò cò mà đi, mặt đỏ hừ nhẹ một tiếng, không thèm nhắc lại.
132 Quách Gia Chí nghe thấy Thạch Hiểu Mẫn không còn gọi mình là “Oa tử” như bốn năm nữa, mà lại xưng hô tên của mình, hơn nữa mặt sau còn thêm hai chữ tiên sinh phía sau, nhất thời giống như là từ thiên đàng xuống địa ngục, thiếu chút nữa là khóc ngay tại chỗ, trong lòng cũng hận Dương Tân Kiệt thấu xương, muốn lấy đao lên lầu hai chém chết tên kia, làm sao mà đi xin lỗi hắn chứ.
133 Thạch Hiểu Mẫn không biết Rhea này là ai, cho dù có nói cho nàng biết đây là người phụ trách Quỹ TS tại châu Á, thì nàng cũng không biết Quỹ TS là gì, thấy người này lễ phép như vậy, cũng mờ mịt vươn tay ra nói: “Xin chào!”Rhea bắt tay với Thạch Hiểu Mẫn xong, liền cầm lấy tay nàng, cúi người xuống tính hôn lên tay nàng, Thạch Hiểu Mẫn nhất thời phản ứng không kịp, sợ đến mức vội rút tay về, nghiêm mặt nhìn hắn, nhưng lập tức nhớ ra đây là cách chào hỏi của phương Tây, mình đã từng xem trong phim, nghĩ thầm, người này thật quái lạ, xem thái độ của Quách Bỉnh Liên với hắn, chắc phải là một đại nhân vật gì đó, nhưng mà, tại sao lại khách khí với mình như vậy?Rhea thấy Thạch Hiểu Mẫn rút tay về, cũng cả kinh, không biết tiểu chủ nhân có gì không hài lòng với mình, cẩn thận nói: “Thạch tiểu thư, tôi chỉ muốn biểu đạt kính ý với cô, xin đừng hiểu lầm.
134 Lý Khả Tâm cười lạnh nói: “Mời cô nói chuyện nhã nhặn một chút, đừng tự đề cao mình, cô nghĩ rằng tôi đang nói với cô sao? Tôi chỉ cảm thấy hứng thú với bộ trang sức kim cương trên người cô thôi, bây giờ chẳng còn gì cả, cái này giống y chang đồ nhái”.
135 Vị Trần lão tiên sinh này tất cả mọi người đều biết mặt, là tư nhân nổi tiếng ở HongKong, có rất nhiều công ty ở HongKong đều có cổ phần của ông, chỉ là ở tập đoàn Tinh Hồng Cát, bình thường ông ta sẽ không tham dự vào những việc quản lý công ty.
136 Quách Bỉnh Liêm thấy tiệc rượu tốt đẹp bị mấy người của Thạch gia làm thành trò cười, trong lòng đã vô cùng tức giận rồi, lúc này Thạch Thiên trước mặt mọi người lại nói chuyện với mình như thế, ý chính là kêu mình giữ cháu gái cho tốt, thế mà ý tứ giống như đang hăm dọa mình, nếu thả nàng ra thì sẽ chọc giận Thạch Thiên.
137 Nhưng không ngờ, thần sắc của Quách Gia Chí lại trở nên thoải mái, cười nói: “Cảm ơn cha, nói thật con căn bản là không có hứng thú với việc kinh doanh, chỉ sợ làm cha thất vọng nên mới đến tập đoàn Tinh Hồng Cát làm việc, thật ra trong nhà có rất nhiều anh chị làm đã đủ rồi, con có giúp cũng chẳng có lợi ích gì, chỉ cần cha không phản đối con đến với Hiểu Mẫn, thì những thứ khác con đều có thể từ bỏ, con đã không muốn sống dựa vào những thứ này để tự nuôi sống mình rồi, cũng muốn chăm sóc tốt người yêu, chỉ cần cha có thể chấp nhận chuyện này của con là được.
138 Thạch Hiểu Mẫn nổi giận nói: “Nếu bạn mà cũng lo ăn mặc, thì những người khác sẽ sống thế nào. . . ” Nói xong cũng không để ý đến Quách Gia Chí nữa, bước vào bên trong tạp chí xã.
139 Trong lòng Thạch Hiểu Mẫn bây giờ đã tràn ngập sự cảm động, tâm thần kích động vô cùng, nên cũng không để ý đến hành động tự tiện nhận con rể của Thạch Thiên và lời nói vô cùng mắc ói của Quách Gia Chí, ánh mắt nhìn về phía Quách Gia Chí tràn ngập tình ý, nhưng ngoài miệng lại nói: “Oa tử.
140 Đơn Nghệ Nhã đón lấy một chén mỳ của người phục vụ từ quầy thu ngân, sau đó vươn tay đánh Thạch Thiên, nũng nịu trách: “Mỗi ngày cậu đều ở bên cạnh Samantha, tại sao lại không biết chứ?”Thạch Thiên nói: “Tôi mới không rảnh đi nghe mấy người đó nói nhảm, hai ngày nay đều ngủ bên ngoài không à, đương nhiên làm sao mà biết chuyện bên trong tòa án”Đơn Nghệ Nhã tiếp xúc với Thạch Thiên một thời gian ngắn, cho nên cũng tin tưởng những lời này của hắn, đành thất vọng nhìn hắn.