161 Trên du thuyền có ba người đang đứng dựa vào lan can, trừ Tháp Mật Bồng ra, đứng bên phải là một vị trung niên mặt mày buồn bã mà Hoàng Chánh Bưu cũng biết, là Xã trưởng Hữu Điền Chân Quy của Yakuza Nhật Bản hiện tại, đứng ở chính giữa là một cô gái tóc vàng, mặc một bộ váy mỏng bằng lụa trắng, phấp phới trong gió biển, vóc người uyển chuyển như ẩn như hiện, mười phần gợi cảm.
162 Bởi vì mấy ngày cũng không thấy bóng dáng Trương Bá Uy, người của Trương gia rốt cuộc cảm thấy không đúng, sau khi tìm tất cả những nơi mà Trương Bá Uy có thể tới mà không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể hướng tới cảnh sát mà cầu trợ giúp.
163 Sau khi quyết định chủ ý, Thạch Thiên vì vậy nói: "Chúng ta đừng quản tới chuyện của nhà người khác, ta quả thật cũng đã lâu không cùng người nhà ăn lễ mừng năm mới, năm nay nhất định phải tổ chức một lần".
164 Vì bảo vệ sự an toàn của Samantha, dưới sự thỉnh cầu của Thạch Lệ, Thạch Thiên hiện tại mỗi ngày vẫn đi làm tại tạp chí. Bởi vì tối hôm qua Kim Hinh thật sự là chịu không được, Thạch Thiên cũng không có tận hứng, vừa vào tạp chí liền mỉm cười đầy "thâm ý" với mấy nữ người mẫu, sau đó đi vào gian phòng nghỉ nhỏ của hắn.
165 Nghĩ không ra trường học mời Samantha tới giảng lại là trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan mà Thạch Thiên từng đi học, là vì bộ giáo dục sắp xếp đưa các chuyên gia từng ngành tới để phát triển định hướng nghề nghiệp tương lai cho các học sinh.
166 Thạch Thiên đầu nhất thời như muốn phình to lên, trong lòng mắng to Samantha không có việc gì làm hay sao, mà lại chạy tới nơi này giảng bài, làm hại mình lại bị phiền toái nhỏ này quấn lấy.
167 Thạch Thiên nhớ khi mình vừa tới trường học, quả thật từng ở trong phòng tắm chỉ điểm qua Lao Thư mấy chiêu, nếu chăm chỉ luyện tập cho đến bây giờ, đánh bốn năm người bình thường cũng chỉ như ăn sáng, bất quá nếu là luận võ, như vậy đối phương khẳng định cũng sẽ có công phu, liền hỏi: "Là luận võ gì? Đánh cùng ai?"Hạng Kiều nói: "Là cùng người của Không thủ đạo quán đại học, chúng ta đi xem một chút chứ? Anh nếu không muốn đi, em cũng không đi, ở đây với anh" trong ánh mắt tràn ngập kỳ vọng, vừa nhìn đã biết nàng rất muốn đi xem náo nhiệt.
168 Lúc này một số học sinh đã trải đệm ra sân bóng rổ xong, hai bên đứng ở hai bên đệm, bên Không thủ đạo quán có hơn sáu mươi người, đứng ở trước nhất chính là Dương Diệu Huy, đứng bên kia chính là Lao Thư dẫn hơn mười người, chỉ xem nhân số thì hai bên chênh lệch thật lớn.
169 Người của Không thủ đạo quán lúc này cũng đã phản ứng lại, mấy hội viên đem Đình Tử đang ôm yết hầu ngồi dưới đất đỡ lên, một trái một phải đưa hắn đi ra ngoài, phỏng chừng phải đi bệnh viện, dù sao yết hầu cũng là bộ vị yếu hại, đừng nói là bị người hung hăng đá một cước, tùy tiện đánh một chút cũng có thể bị thương.
170 Những người trong sân thấy cảnh tượng này nhất thời cười ầm lên, không vì cái gì khác, chỉ vì bộ dáng của Lao Thư ở trong thảm cùng nụ cười gian của hắn, cảm giác rất buồn cười.
171 Lao Thư nghe được vui mừng khôn xiết, Hạng Kiều lại càng chỉ sợ thiên hạ không loạn, hai người hết sức phấn khởi đi theo sau Thạch Thiên, rời sân bóng rổ.
172 Thạch Thiên thân hình chợt lóe, đi tới trước mặt Dương Diệu Huy nắm ngực áo hắn nhấc lên, tức giận nói: "Mẹ kiếp, chẳng lẽ mới vừa nhìn ra lão tử không nói lý? Ngu ngốc, ngươi thấy ai dựa vào đạo lý mà đi phá quán chưa?"Dương Diệu Huy mặc dù chỉ là ngực áo bị chộp, nhưng cảm thấy một cỗ lực lượng áp bức phía trước ngực, cơ hồ thở không nổi, tay chân cũng cảm thấy không có sức lực để phản kháng, hoảng nói: "Vậy… vậy dựa vào cái gì…”Thạch Thiên mắng: "Ngu ngốc, đương nhiên là bằng thực lực bằng nắm tay rồi, không nói đạo lý đúng là điểm mạnh của lão tử, tiểu tử ngươi cút đi trước cho lão tử" rồi vung tay đem Dương Diệu Huy từ một cánh cửa sổ đang mở ném ra ngoài, may đây là lầu một, ngoài cửa sổ lại có hoa cỏ cùng bụi cây, Dương Diệu Huy lăn ở trong bụi cỏ mấy vòng, có chút sợ hãi nhưng cũng không bị thương.
173 Khi trở lại giảng đường, Samantha đã nói chuyện xong, đang tiếp nhận câu hỏi của các học sinh. Thạch Thiên đuổi Hạng Kiều cùng Lao Thư, ngoắc ngoắc tay với Samantha ở trên bục giảng, ý bảo nàng chấm dứt giảng bài hôm nay nhanh lên một chút, lại dùng tay chỉ chỉ về phía xe, ý bảo mình ở trong xe chờ nàng, sau đó cũng không để ý nàng có phản ứng gì, xoay người đi ra ngoài.
174 Vấn đề này hiển nhiên là không thể từ chỗ Thạch Lệ hay Samantha mà có được đáp án, các nàng trên mặt tựa hồ cũng hiểu chuyện này. Thạch Hiểu Mẫn lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ hôm nay cùng Quách gia dự lễ mừng năm mới sao?" Nghĩ thầm có phải Thạch Thiên dùng thủ đoạn gì hay không, "bức bách" người của Quách gia tiếp nhận quan hệ của mình cùng Quách Gia Chí, nhưng nghe Quách Gia Chí nói, nhà bọn họ tổ cức lễ mừng năm mời là ở nhà, cũng không phải là ở trong hội sở này.
175 Laurent nghe vậy nhất thời vẻ mặt thất vọng cùng bất đắc dĩ, nhưng Thạch Thiên nói hắn nào dám phản đối, Thạch Thiên không có cho hắn lập tức trở về thành bảo, đồng ý hắn từ giờ bắt đầu có thể ở lại Hongkong, điều này đã làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn rồi, vội vã gật đầu cam đoan mình tuyệt đối sẽ không đi lại loạn.
176 Chị em Thạch Lệ cùng Kim Hinh ba người ngồi ở một cái ghế salon lớn trong phòng, mới vừa rồi mấy chục người vây quanh các nàng vẫn đang ở bên cạnh, thay nhau tiến lên không ngừng đưa đồ ăn đồ uống cho bọn họ, chính bọn nó lại không một ai ăn cái gì.
177 Hôm nay đến ăn cơm tất niên tổng cộng có hơn hai ngàn người, người trong Thiên Thạch thành bảo quá nửa cũng đã tới, những người khác cũng đều là nhân vật trung tâm của Quỹ TS và Thiên Thạch Đồng Minh, trong đó có tám phần là người trong Thiên Thạch Đồng Minh.
178 Đương nhiên, du thuyền này cũng không phải toàn bộ cấp cho mấy người Thạch Thiên sử dụng, chờ tổng bộ mới này kiến tạo xong, sẽ có người trường kỳ ở chỗ này, du thuyền này là công cụ không thể thiếu trong công việc của bọn họ.
179 Kim Hinh cũng giống như Thạch Hiểu Mẫn, đối với chiếc du thuyền này cũng có hứng thú rất lớn, bất quá Thạch Hiểu Mẫn hoàn toàn là tò mò, Kim Hinh thì nhiều ít cũng có một chút hư vinh.
180 Samantha biết Kim Hinh nói là đùa thôi, nhưng nhất thời vẫn không nhịn được nói: "Chẳng lẽ bạn còn cần mình đến sao? Chỉ sợ là mình muốn tìm bạn ngược lại càng khó hơn, chẳng phải theo tiểu tử kia còn không kịp sao".