201 Lúc này, tiếng la ó của các fan hâm mộ vẫn như cũ không có dừng lại. Hơn một ngàn người bỏ mấy trăm đô chỉ được xem cầu thủ dự bị đá bóng, chẳng ai muốn như thế.
202 Lý Đức Vũ nói: "Ông đừng vội, hắn đúng là đá bóng trong trường của tôi, chỉ là hắn đã sớm bị đuổi học. "Chu Quốc Hào trừng mắt nói: "Đừng nóng vội? Vài phút nữa là bắt đầu hiệp 2 mà bảo tôi không gấp gáp sao?" Tiếp theo do dự một chút lại nói: "Hắn không chỉ có sức mạnh của đôi bàn chân.
203 Thạch Hiểu Mẫn tức giận đến muốn lao lên cắn chết Thạch Thiên, thở hổn hển nửa ngày mới nói: "Để tôi đi, tôi đi thay!" Xoay người lại nhìn Lý Đức Vũ, nói: "Ông đem tôi bổ sung trong danh sách cầu thủ, tôi đi đá hiệp 2.
204 Việc thay đổi cầu thủ trong hiệp 2 là chuyện hết sức bình thường, nhưng người hâm mộ lại bất mãn với việc huấn luyện viên đội HongKong thay tiền đạo Vương Chí Kiệt ra, người ta cho rằng Chu Quốc Hào muốn vứt bỏ trận đấu, dùng chiến thuật phòng thủ không để đối phương không ghi thêm bàn.
205 Khi quả bóng còn chưa rơi xuống đất, tự nhiên đang từ vùng cấm địa bên này liền bay vút sang cầu môn bên kia, sức mạnh của đôi bàn chân thật đáng sợ. Cú vung chân khiến tất cả mọi người trên sân sợ đến ngây người, mọi ánh mắt cùng màn ảnh đều theo vẫn đang theo dõi ở trong cầu môn liền chuyển đến người vừa ghi bàn thắng.
206 Tiếng còi mãn cuộc vang lên, trận đấu chấm dứt, đội HongKong chiến thắng với tỷ số 49 - 3, từ lúc Thạch Thiên vào sân cho đến khi chấm dứt, chia đều cũng chưa đến một phút đồng hồ Thạch Thiên ghi được một bàn, thật sự là có chút kinh hãi.
207 Cầu thủ đội HongKong năn nỉ Thạch Thiên ở lại với đội bóng, đối bọn họ mà nói chỉ có Thạch Thiên mới có thể dẫn bọn họ, hắn là niềm hy vọng của đội bóng giúp họ đứng ở vị trí cao nhất là giành được World Cup.
208 Thạch Hiểu Mẫn bước nhanh đến trước mặt Thạch Lệ, vui vẻ nói: "Chị, chị làm sao ở trong này, chờ bọn em à?"Thạch Lệ gật gật đầu, chờ tất cả mọi người đi đến mới nói: "Tôi thấy các đồng sự trong sở triệu tập lực lượng cảnh sát đến bãi bóng HongKong để đảm bảo trật tự, tôi lo lắng các cậu xảy ra việc không hay cho nên tới xem thế nào".
209 Vài ngày sau khi diễn ra trận thi đấu giữa đội HongKong và đội Chelsea, không thể ngờ rằng người hâm mộ tại HongKong lại tổ chức buổi lễ ăn mừng rầm rộ.
210 Tên bảo vệ nhận ra Thạch Hiểu Mẫn là trợ lý của Samantha, lại mỗi ngày đều nhìn thấy cậu chủ Quách Gia Chí cùng cô ra vào, đương nhiên không dám chậm trễ, vội hỏi: "Cô tới đúng lúc quá, bọn họ muốn tìm cô Samantha, làm phiền cô khi đi lên nói cho cô Samantha một tiếng là lúc ra vào ngàn vạn lần không nên đi bằng cửa chính!"Thạch Hiểu Mẫn kinh ngạc nói: "Nhiều người như vậy đều là tìm đến Samantha sao?"Tên bảo vệ nói: "Đúng vậy, đúng vậy, may mắn hôm nay cô Samantha tới sớm, nếu không có thể đã bị bọn họ vây quanh làm phiền rồi, tôi đã làm bảo vệ ở Building này hơn ba năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều phóng viên như thế cùng nhau vọt tới, vô số người ngưỡng mộ cô Samantha, vạn nhất có ai đó đi lên quấy rầy cô Samantha, thì nhất định tôi sẽ bị quở trách, sự việc hỗn loạn chúng tôi không thể gánh nổi trách nhiệm.
211 Thạch Thiên đặt chân ở một góc trên nóc Cảng Tinh Building, có một cái hoa viên chiếm nửa diện tích mái nhà, kiến trúc thiết kế giống như kiểu lâm viên Trung Quốc, ở giữa là một lầu bát giác, mái lầu cong vút, hành lang bên ngoài kiểu dáng gấp khúc, có vẻ trang trọng nhưng cũng mộc mạc chất phác, bên trong vừa có thể ngồi nói chuyện thư giãn, vừa có thể ngắm cảnh, hóng mát, bốn phía có hoa cỏ vờn quanh, ngoài ra còn có một cái ao nhỏ, nước ao trong xanh có thể nhìn tận đáy, thấy rõ mấy con cá vàng đang bơi lội.
212 Thạch Thiên nghe được trong lời nói của Quách Thiến Vi ẩn chứa nhiều nỗi thống khổ, không nghĩ rằng cô bé này đối mình lại có tình sâu nghĩa nặng như thế, biết rằng lời của mình đã xúc phạm đến nàng, trong lòng Thạch Thiên mềm nhũn thiếu chút nữa nghĩ muốn xoay người an ủi vài câu.
213 Thạch Thiên vừa buông điện thoại xuống, điện thoại liền vang lên ngay sau đó, Samantha nhấc điện thoại lên nghe, là bí thư gọi, nói là một người tên là chủ nhiệm Lưu trong hiệp hội bóng đá Trung Quốc gọi điện tìm gặp Thạch Thiên, hỏi rằng tiếp hay không tiếp.
214 Từ phía xa, tiếng còi cảnh sát vang lên, hai xe cảnh sát có gắn đèn xanh đỏ loé sáng dẫn đường, nối đuôi phía sau có sáu chiếc Limousine, tất cả đều chạy đến trước cửa Cảng Tinh Building.
215 Lúc này, cảnh sát bên trong Building mới phản ứng lại, không phải bởi vì bọn họ chậm chạp, mà là động tác của đại hán thật sự quá nhanh, từ khi xuất hiện cho đến khi mang đi mấy trăm phóng viên, tất cả quá trình tổng cộng chỉ khoảng một hai phút.
216 Đám người Nghiêm Quốc Vĩ bắt đầu chú ý tới nhóm Braid như đàn sói lang hổ báo, trong lòng hoài nghi không biết có phải tập đoàn Tinh Hồng Cát mời đến đuổi phóng viên hay không, tuy rằng cảm thấy được động tĩnh không khỏi huyên náo, nhưng bởi vì nóng lòng muốn gặp Thạch Thiên, cũng sẽ không để ý, chính là cảm thán Quách gia quả nhiên không hổ là phú hào siêu cấp, mời đến ngay cả những "tay đấm" đều đi Rolls-Royce tới, xuyên qua đại sảnh có thể nhận loại xe này, tổng giá trị ít nhất cũng lên đến triệu đô.
217 Chu Quốc Hào thấy Thạch Thiên chỉ mình lại gần, nhất thời không biết nên vui mừng hay sợ hãi, thấy ngữ khí Thạch Thiên tựa hồ không giống muốn xử mình, hắn đi đến trước mặt Thạch Thiên, hỏi: "Tìm tôi có việc gì phân phó? Cứ việc nói… Cứ việc nói…"Thạch Thiên cầm cuộn giấy trong tay, nói: "Cầm lấy, trở về dùng phương pháp ghi trên này huấn luyện các cầu thủ, chăm chỉ luyện tập thuần thục, về sau đi đá bóng chắc chắn sẽ không thua nữa".
218 Sau khi cân nhắc kỹ càng, Nghiêm Quốc Vĩ đi đến trước mặt Chu Quốc Hào, nhìn trong tay hắn và nói: "Thạch Thiên thật sự quá cuồng vọng, vừa rồi ta nghe hắn nói với ông nói chỉ cần học trong cuộn giấy này, thì khi thi đấu sẽ không thua… Điều này làm cho người ta rất khó tin… Chu huấn luyện viên có thể đưa cuộn giấy trong tay cho tôi xem một chút, tôi thật muốn biết trên đó rốt cục viết cái gì mà có thể thần kỳ như vậy.
219 Văn phòng của Sanmatha đối diện quảng trường Ái Đinh Bảo, chính mắt cô cũng nhìn thấy Braid đem người đến trấn áp các phóng viên ở phía dưới, Thạch Thiên không đợi Braid thông báo liền đưa theo đám người Samantha nhanh chóng đi xuống.
220 Laurent ngẫm nghĩ cẩn thận: "Tuyệt đối sẽ không thể, trăm năm qua không có người nào nhằm vào tòa thành, huống chi Alex không có chút quan hệ với tòa thành, chỉ là có một lần đi cùng người khác tới.