201 Huyết sắc đầy trời, ngưng tụ thành kết giới. Toàn bộ Lạc Nhật thành lâm vào trong hỗn loạn, chỉ có cửa nam hoàn toàn yên tĩnh. Bị Vân Phàm mạnh mẽ đánh nát hồn khí và tiên linh, thần hồn của Tiêu Dật Long cũng trọng thương nặng nề, bộ dạng lớn lối nhất thời yên diệt, nếu không phải Văn Nhân Nguyệt Cầm đỡ hắn, sợ rằng giờ phút này hắn đã kiệt sức mà lăn ra rất.
202 Chạy! ? Thánh Địa đệ tử bỏ chạy rồi! ?"Mới vừa rồi còn có người mở miệng tán dương Thánh Địa, hôm nay lại bị Thánh Địa tặng ột cái bạt tai làm phần thưởng.
203 "Lê-eeee-eezz~! —— ""Rầm rầm rầm —— "Thiên động địa chấn, bụi mù cuồn cuộn, ngàn vạn bầy thú chạy như điên mà đến!Trong đám linh thú này, lấy nhất tinh nhị tinh làm chủ, có một lượng nhỏ tam tinh, thậm chí tứ tinh linh thú, cực kỳ hung mãnh!Đối mặt với làn thú triều như thế ập tới, tu sĩ trong Lạc Nhật thành hoàn toàn thất kinh, sắc mặt trắng bệch!"Phòng ngự! Nhanh chóng phòng ngự!""Mau! Tất cả trở về thành lâu cứ điểm.
204 "Lê-eeee-eezz~! —— ""Hống hống hống —— "Thú triều mãnh liệt, điên cuồng đánh tới. Theo càng ngày càng nhiều linh thú tử vong, mùi máu trong thiên địa càng thêm nồng đậm, huyết sát chi khí cuồn cuộn không dứt hội tụ hướng trên trời.
205 Đông Hải chi tân, triều lên triều xuống. Trên đỉnh thiên thai, thu thủy một đường. Cầu vồng ngang trời, phồn hoa thịnh cảnh. Thông kính u u, tựa như ngăn cách.
206 "Chi chi!"Nhìn thấy người lạ tới gần, Tiểu Hỏa Vân nhe răng trợn mắt, tựa hồ như đang cảnh cáo người tới. Nhưng hai người này không những không quan tâm, ngược lại chậm rãi đi tới chỗ của Tiểu Hỏa Vân, mang trên mặt nụ cười lãnh đạm.
207 Hắc ám cắn nuốt, huyết sắc bao phủ. Vu sư huynh nhất thời như gặp ma, đứng ngơ ngác nhìn huyết đản. "Sư huynh, ngươi làm sao vậy?"Kiều sư đệ thấy vẻ mặt Vu sư huynh khác thường, không nhịn được đụng chạm vào vai của hắn, ai ngờ vừa tiếp xúc lại đẩy mình vào trong cùng hoàn cảnh.
208 Nghiền ép! Nghiền ép không hề có cơ hội phản kháng!Cơ Thiên Phi dù sao cũng là cửu tinh cường giả, mặc dù còn chưa đoạt được địa vị Thánh nữ, nhưng thực lực chân chính đã không kém các Thánh nữ khác.
209 Thiên địa có huyền hoàng, vũ trụ lập hồng hoang. Nhật nguyệt điểm tinh thần, vạn vật sinh linh quang. Đầu xuân xanh mơn mởn, giữa hè bách hoa hương. Cuối thu lá điêu tàn, đông tới cỏ khô vàng.
210 Khí cuốn phong ba, xông thẳng lên trời. Vạn tiên tập đột nhiên xuất hiện động tĩnh lớn như thế, tự nhiên làm cho khắp nơi chú ý. Trên cổng thành phía nam, Quý Bình cùng Lỗ Dịch Nguyên đang thương nghị chuyện cùng mấy vị lão đại, thấy động tĩnh này, nhanh chóng đứng dậy nhìn về phía đông.
211 "Vân Phàm!""Vân đại ca!"Trong tiếng hô vang, mấy thân ảnh nhanh chóng xuyên qua đám người, đi tới trước mặt Vân Phàm. Lương Khâu, Đoạn Thiểu Minh, Trữ Mạc Viễn, Đổng Kỳ Chính, còn có cả Đông Lai.
212 Giữa trưa, mặt trời chói chan cao trên đỉnh đầu. Trên đỉnh thành lâu phía bắc, một thân ảnh đang đứng ngang nhiên, nghiêng mặt nhìn phía đông, giống như đang đợi điều gì.
213 Võ giả chân chính, từ trước đến nay vô cùng quang minh lỗi lạc, thẳng thắn rộng rãi. Vì vậy, Vân Phàm cùng Dương Tiếu Thiên nói chuyện với nhau, đều không cần giấu diếm thân phận của mình.
214 Chuẩn bị xong chưa?Chính mình đã chuẩn bị xong chưa?Nghe Dương Tiếu Thiên chất vấn, Vân Phàm chợt thất thần. Nếu như mình ban đầu đã biết, tu luyện Đại Diệt Thần Văn sẽ giảm đi tuổi thọ, bản thân mình còn lựa chọn tu luyện hay sao? Nếu như mình biết rõ ràng tu luyện Đại Diệt Thần Văn sẽ chết nhanh hơn, chính mình còn tiếp tục tu luyện hay sao?Không biết, Vân Phàm thật sự không biết, bởi vì trên thế gian này, vốn không có "nếu như ".
215 "Tại sao mà đại chu thiên ngưng khiếu thuật, lại chỉ có chín mươi chín huyệt, còn chưa được một nửa vậy?""Ách! ?"Dương Tiếu Thiên cảm thấy quá sửng sốt, thiếu chút nữa thì nghẹn hơi mà sặc chết.
216 Trở lại vạn tiên tập, sai khi Vân Phàm cùng Thiên Hà mấy người nói chuyện một hồi, liền trở về trong gian phòng nhỏ trước đây. Bất ngờ nhận được ngưng khiếu thuật, Vân Phàm cũng không vội vàng tu luyện ngay, mà cầm lấy cuốn sách cổ này nghiên cứu kỹ càng.
217 Lạc Nhật thành, Vạn Tiên tập. Liên tiếp ba ngày, Vân Phàm không bước chân khỏi nhà, làm cho Thiên Hà đám người lo lắng không thôi. Nếu không phải Phương Lôi cảm giác được cường đại khí cơ trong phòng Vân Phàm, sợ rằng bọn họ đã xông vào tìm hiểu rõ ràng rồi.
218 Người ở trong thế tục, tâm ở ngoài hồng trần. Thiên cơ diễn vô thượng, nan giải nhân quả trái. Bốn câu nói này, nhắc đến chính là Thiên Cơ nhất mạch. Thiên Cơ nhất mạch truyền thừa rất lâu rồi, không người nào biết được căn nguyên, chỉ biết là, từ khi có văn minh nhân tộc tới nay, đã có Thiên Cơ nhất mạch tồn tại.
219 Mặt trời chói chan, vạn dặm cuồng sa. Lúc này, một nam tử đang một mình đi về phía Lạc Nhật thành, ở trên vai của hắn, đeo một cái thạch quan, không phải vàng không phải ngọc, bề ngoài cổ xưa, không có khe hở, không có hoa văn trang sức, phảng phất hồn nhiên thiên thành, tản ra trận trận lạnh lẽo.
220 Thấy đệ tử Thánh Địa đột nhiên xuất hiện, sắc mặt Phương Lôi mấy người trở nên ngưng trọng hơn. Thực lực của Tiêu Dật Long cùng Văn Nhân Nguyệt Cầm thì mọi người nơi này đều đã chứng kiến, tuy nói lần trước hai người bị Vân Phàm làm cho có chút chật vật, nhưng dù sao bọn họ cũng là tiên đạo cường giả, một khi động thủ, mọi người có mặt chỉ có Phương Lôi có thể chống lại được.