161 “Vũ Nhi, mẫu hậu năm nay tuổi đã cao, ốm đau suốt, nàng lại có thai trong người, ở cùng một điện tóm lại không tốt lắm. Ta tự tiện làm chủ, bảo cung nhân cho quét tước điện Phượng Tê, tối nay nàng bắt đầu đến ở nơi này đi” Sở Minh Hiên mỉm cười giải thích, “Nàng đừng nghĩ nhiều, ta chỉ nghĩ cho đứa con trong bụng nàng thôi”“Tạ Vương gia quan tâm” Nàng nói khách sáo, “Chỉ mình ta ở đây, cảm thấy lạnh lẽo vô cùng”“Không lạnh, nàng xem các nàng ấy là ai nào?” Hắn nhìn về phía trong điện, đứng ở bên cạnh với dáng vẻ hớn hở vui mừng.
162 Sương mù tràn ngập, nuốt trọn hắn, chỉ để lại một mình nàng, cô độc. Bỗng bụng lại bắt đầu đau, đau như dao cắt…. Nàng mở bừng mắt ra, trước mắt nhìn thấy rõ dần… Sở Minh Hiên, A Tử, Tiểu nguyệt, Thái y…Đứa bé, đứa bé đâu rồi?Diệp Vũ theo bản năng sờ bụng, ở đó vẫn bằng phẳng như cũ, “Con ta đâu? Không sao phải không?”Tiểu nguyệt thương tâm rơi lệ, “Phu nhân…”A Tử hốc mắt đỏ hồng, “Phu nhân, đứa bé….
163 Diệp Vũ tỉnh táo hoàn toàn, lửa nóng ở chân tay lập tức lạnh băng, dùng sức đẩy hắn. “Vũ Nhi, nàng là của ta…” Giọng hắn ấm ách, túm chặt hai tay nàng, đè nặng nàng, dễ dàng hóa giải sự kháng cự của nàng.
164 Ánh mắt đẹp của Sở Minh Hiên nhíu lại, khí lạnh tràn ra, “Nếu mẫu hậu không hề nể mặt mũi nhi thần, chẳng còn nhớ tới tình cảm mẹ con, nhi thần cũng sẽ không để ý nửa phần”Giọng đầy quyết tuyệt, nói năng có khí phách.
165 Cung nhân ở bên ngoài cửa thấy vậy chấn động, lập tức đi truyền thái y. Diệp Vũ cười lạnh lẽo, đó là một loại lạnh tới tận xương tủy và đầy thù hận, “Đây là kịch độc, ngươi hẳn phải chết chắc”“Nàng nên vì hoàng huynh… vì đứa con trong bụng mà báo thù sao?” Sở Minh Hiên cất giọng khàn khàn, giọng đầy đau nhức và đứt quãng.
166 Một kẻ bịt mặt đâm kiếm vào ngực hắn, điều này như mành chỉ treo chuông, nguy hiểm vô cùng, một mũi tên nhọn bay tới, đâm chính giữa ngực kẻ bịt mặt, kẻ bịt mặt ngã xuống tắt thở.
167 “Bệ hạ cứ thử động một chút xem!” Giọng nàng lạnh tanh. Hắn cứng đờ, ngẩng đầu nhìn thấy trong tay nàng cầm một kim trâm sắc nhọn đặt ở cổ nàng. Dòng máu nóng chợt dần rút lại, lửa dục thiêu đốt cũng chậm rãi tắt dần… Ánh mắt Diệp Vũ đầy tức giận, đem kim trâm đâm vào da thịt, máu đỏ chảy ra.
168 Nếu họ thật sự là do Sở Minh Hiên phái tới, vậy phải làm sao đây? Lâm Trí Viễn không biết võ, họ chỉ đành chấp nhận bị người ta tóm mà thôi. Khiến cho nàng thấy bất ngờ là Lâm Trí Viên không phải là kẻ yếu ớt.
169 Suốt trên đường, tư tưởng nàng nghĩ thoáng lại thấy có chút kỳ lạ. Nếu thật sự Minh phong còn sống, vậy dĩ nhiên là tốt lắm, cuộc đời này họ còn có thể gặp lại nhau; nhưng mà nếu là Thác Bạt Hoằng lừa nàng thì sao? Nếu hắn lấy Minh Phong để dụ dỗ nàng tới Lạc Dương thì sao?“Nàng mới tới Lạc Dương, nghỉ ngơi hai ngày đi, ta sẽ bố trí, yên tâm đi” Thác Bạt Hoằng ném lại cho nàng những lời này, bảo là có rất nhiều công vụ đang đợi hắn đi xử lý.
170 “Sao huynh lại không gõ cửa vậy?” Diệp Vũ kinh hãi tỉnh táo lại, mở áo choàng bên ngoài che kín mình, “Đi ra ngoài!”“Được” Thác Bạt Hoằng nói vậy nhưng lại lấy tay đóng cửa lại, tới gần nàng.
171 Mồng tám tháng mười, thiết yến tại cấm cung. Yến tiệc được tổ chức tại điện Tử Thần của Lệ quý phi, bởi hôm nay là sinh nhật của nàng ta. Điện Tử Thần được trang hoàng mới hoàn toàn, đèn cung đình sáng ngời, lụa màu tung bay, không khí hết sức vui vẻ.
172 “Trẫm nói nàng phải thì nàng đúng là phải!” Ông ta nói quả quyết. “Bệ hạ, nô tì thật sự không phải…” nàng kêu khổ không ngừng, nói mặt biến sắc, Ngụy hoàng này sao cứ thay đổi xoành xoạch vậy chứ?Ông ta ôm chặt nàng tới long tháo, ngồi xuống, “Uyển Nhi, nàng thật nhẫn tâm… Vì sao rời khỏi trẫm… Vì sao đi không từ giã chứ… Đã hơn hai mươi năm rồi, trẫm lúc nào cũng nhớ, song tự dưng lại nghĩ không ra… TRẫm tới tột cùng phải làm sao để nàng không rời đi đây.
173 Ngày này, Diệp Vũ tuyên bố bị cảm lạnh, đầu óc choáng váng sốt, nói với An Thuận rồi về cung nghỉ tạm. Hắn biết bệ hạ cực thích cung nữ mới tới này, không muốn làm khó nàng, để cho nàng về nghỉ ngơi.
174 Chẳng biết bao lâu Diệp Vũ thấy trên mặt ngưa ngứa, mở mắt ra thấy Hàn Vương, Vệ Vương đang đứng trước mặt, tay Hàn Vương vẫn đang xoa má nàng. Nàng kinh hãi giãy dụa, lại phát hiện ra họ trói nàng vào cây, nàng không nhúc nhích được, chỉ có thể kêu cứu mạng.
175 Tẩm điện tràn ngập một mùi máu tanh nồng, đèn cung đình mờ nhạt soi cùng một chỗ khiến ở đó trở nên sáng như ban ngày. Bên cạnh giường có hai bà đỡ đang giúp Kiều thục phi rặn, bảo nàng cố sức rặn, cố dùng sức.
176 Thấy tình hình vậy, Ngụy hoàng đi tới, một chưởng đánh trúng bả vai của Kiều Thục phi, bảo vệ Diệp Vũ. Kiều Thục phi vốn đã yếu sẵn, sao chống lại được một chưởng mạnh thế? Chỉ trong khoảng khắc, nàng ta ngã xuống mặt đất, cứ lặng nhìn bệ hạ, như đang nhìn một người xa lạ.
177 Sở Minh Phong đẩy nàng ra, nàng xoay người, thong dong tiếp nhận chén thuốc trong tay Thác Bạt Hoằng, để cho Sở Minh Phong uống. Sức kiên nhẫn của Thác Bạt Hoằng đã hết, lại nghe thấy nàng nói, “làm phiền vương gia bảo người ở nơi này, mỗi ngày sắc hai chén thuốc cho Minh Phong uống, không cảm ơn”Hắn chẳng nói gì, nhìn nằng chằm chằm, mắt như băng lửa, như đao kiếm muốn giết người vậy.
178 “Ngươi định độc chết ta sao?” Diệp Vũ lập tức cong người móc cổ họng định nhổ nước trà vừa uống xong ra. Quả nhiên là hữu hiệu, có ít nước trà ói ra. Kiều Thục phi túm lấy tóc nàng, khiến nàng ngẩng đầu lên, không cho nàng ói ra, oán độc trừng nàng, đôi mắt ác độc, “Tiện nhân! Ngươi hại chết con bản cung, làm hại bản cung bị bệ hạ vứt bỏ, ghét cay ghét đắng, bản cung sao nuốt nổi cơn tức này chứ? Bản cung sao có thể cho ngươi tiêu dao như thế được hả?”Diệp Vũ hiểu ra, lúc trước nàng ta điên là giả vờ, “Nô tì không hại người, nô tì cần gì phải hại người chứ…”Giọng Kiều Thục phi ác độc, “Mỗi một cung nữ đều muốn bay lên cành cao làm Phượng Hoàng, ngươi cũng không ngoại lệ! Ngươi muốn vinh hoa phú quý, muốn thân phận địa vị, nên lấy sắc đẹp mê hoặc bệ hạ.
179 Diệp Vũ khẽ giãy ra, “Bệ hạ không nhớ rõ sao ạ? Nô tì là Diệp Huyên mà”Ông cứ coi như không nghe thấy lời nàng, nói đau đớn, “Uyển Nhi, nàng biết không? Mấy năm nay trẫm không lúc nào là không nhớ tới nàng… Nàng lặng lẽ rời trẫm đi, không để lại lời nào, trẫm đau lòng mất mấy ngày đêm, nàng có biết trẫm đau lòng tới mức nào không?”Bi thương như thế, thâm tình thấu tận xương tủy như thế, khiến cho người ta cảm động.
180 Những lời này đầy thâm ý sâu sắc, nàng càng hoài nghi, hắn đầy cuồng vọng tự tin có năng lực bảo vệ mình bình yên sao, hay đã sớm đoán được điện hầu hạ đột nhiên sẽ nổ mạnh? Lúc nầy Ngụy hoàng và nàng ở cùng trong điện Hầu Hạ, hắn đúng lúc chạy tới, cứu họ ra; nếu hắn chậm một chút, chắc họ sẽ bị nổ tan xác.