121 Hắn chấn động, chậm rãi buông tay ra, cảm thấy bất đắc dĩ. Làm thế nào thì mới có thể khiến nàng không còn hận mình nữa đây?Ngày này hơi muộn chút, Từ thái y tới bắt mạch, khám bệnh một lúc, vẫn lắc đầu thở dài.
122 “Bệ hạ” Trâm Cài, Ngân Trâm thấy bệ hạ trước thì hoảng hốt hành lễ. “Thần đệ bái kiến hoàng huynh” Sở Minh Hiên khom mình hành lễ. Diệp Vũ vẫn kéo tay hắn, thấy bệ hạ cũng không kinh hoảng, chỉ là cứ dính sát bên người đàn ông.
123 Thật ra nàng nghe thấy, tuy thanh âm vẫn rất thấp, thật buồn, có cảm giác rất xa xôi, nhưng vẫn nghe thấy, tai phải đã khôi phục rồi. Nhưng nàng giả vờ như không nghe thấy, chẳng có chút phản ứng nào.
124 Bởi vì đây là tình độc phát tác. Tiếp đó là nhu cầu khát khô cổ, hắn là thuốc giải duy nhất trước mắt, nhưng nàng lại không muốn…. Công tử Kim chết tiệt, thế mà dám lừa nàng! Nuốt lời! Đồ ti bỉ vô sỉ!Hắn sao tới đúng điểm mấu chốt thì bỏ lại nàng chứ? Hắn hỏi, “Vũ Nhi, trong cơ thể nàng có phải còn kịch độc khác nữa phải không?”Diệp Vũ lắc đầu, đẩy tay hắn ra, không cho hắn chạm vào mình.
125 Diệp Vũ không nói, cứ thản nhiên nhìn hắn chăm chú. Quả nhiên TRâm Cài để ý từng tý hành động của nàng rồi bẩm báo với hắn, hắn lo nàng lại trón, nên mới để TRâm Cài giám sát nàng liên tục.
126 Hắn dùng áo choàng bọc lại thân hình không chỉnh của nàng, ôm nàng xuống xe, Tống Vân, Trâm Cài lập tức gõ cửa. Dưới con mắt nhìn của thị vệ, người hầu, nàng cuộn chặt mình trong lòng hắn vào biệt quán, còn lợi hại hơn nữa là, hắn không thể không đi nhanh hơn sao.
127 Thẩm Chiêu thẩm vấn cai ngục trực tối qua, trong đó có một cai ngục mất tích. Hắn kết luận, Vũ Nhi hẳn là bị bắt đi rồi. Người nào bắt Vũ Nhi đi? Vì sao lại bắt nàng ấy đi?Hắn phái rất nhiều người điều tra trong thành, sau đó cùng Tống Vân tới biệt quán bẩm tấu.
128 Thẩm Chiêu dừng chân, ả ta túm chặt lấy Diệp Vũ, quát, “Ném qua!”“Nếu ta đoán không nhầm, ngươi họ La, La Tĩnh là tổ phụ của ngươi” Hắn cầm “Thần binh phổ” trong tay giơ lên, “Ngươi cho là tổ phụ và phụ thân ngươi muốn lấy lại “Thần binh phổ” sao?”“Lấy lại là thế nào?” Giọng tiểu nga cười lạnh băng.
129 Vì sao nàng lại đưa ra yêu cầu cổ quái khiến người ta sợ hãi, ba yêu cầu kinh tâm động phách thế chứ? Hắn nghĩ thế nào cũng không rõ, cái đầu nhỏ này của nàng tới tột cùng suy nghĩ cái gì, vì sao lại có một ít ý nghĩ kỳ kỳ quái quái thế chứ?Diệp Vũ giọng trong veo lạnh lùng, “Nếu bệ hạ không làm được, vậy cũng đừng ép ta”Đây là lần thứ mấy nàng nói không rõ nhỉ? Mặt Sở Minh Phong hơi xấu hổ, “Trẫm trong thời gian ngắn vẫn không thể hiểu nổi ba yêu cầu kia của nàng, hay là nàng nói trước cho trẫm, giáo đường, sâm banh hoa hồng, nhẫn kim cương là gì?”Nàng cười thản nhiên, “Ta đã đưa ra ba yêu cầu nhỏ, bệ hạ làm được thì ta sẽ gả! Còn phần lý giải thế nào, hoàn thành ra sao, đó là chuyện bệ hạ.
130 Ăn xong. hắn kéo tay nàng đi, nàng theo bản năng rút ra, độ mạnh yếu vừa phải, khiến hắn hơi kinh ngạc chút. Trước đây nàng không muốn thế nào cũng sẽ không phản ứng ngay, cũng sẽ không biểu hiện rõ như vậy, hôm nay nàng sao vậy?Trong lòng Sở MInh Phong nghi hoặc, hỏi, “Vũ Nhi, sao vậy?”Giọng nàng nhu hoà, “Không sao, chỉ là hôm nay hơi mệt chút, muốn đi nghỉ sớm, hay là bệ hạ về cung trước đi ạ”Nỗi nghi hoặc trong lòng hắn lớn hơn, Vũ Nhi trời không sợ, đất không sợ thế mà lại cụp mắt, gần như không dám nhìn mình.
131 Tính ám chỉ quyến rũ như thế, ôm lấy hồn hắn. Hắn nhìn nàng, yết hầu lên xuống. Gương mặt quen thuộc này không thể quen thuộc hơn, quen thuộc đến nỗi không thể có thân thể quen thuộc mềm mại hơn, để hắn không khống chế nổi mình.
132 Cô gái trước mắt này, có khuôn mặt giống Vũ Nhi như đúc, nhưng mà chính khuôn mặt này lại chính như nàng có biểu hiện rất biết vâng lời, khiến cho hắn ghét cay ghét đắng.
133 Sở Minh Phong ngậm chặt đỉnh phấn hồng dựng cao kia, mút ôn nhu, nàng không kìm lòng nổi kêu lên một tiếng “a”, một dòng nước chảy xiết toả ra từ bộ ngực lan dần ra bốn phía, chạy khắp toàn thân, châm thân hình nàng vốn đã mềm mại bốc lên cao… Hắn vuốt ve mông nàng, bàn tay to chậm rãi chuyển tới vườn hoa cấm địa, chỉ xoa nhẹ âu yếm mấy cái đã có mật dịch ấm áp trào ra.
134 “Ngươi đừng như vậy…” Diệp Vũ đẩy đẩy, nhưng cũng biết hắn chẳng bỏ tay ra. “Bổn vương về kinh mới biết được, nàng đã đào tẩu rồi” Sở Minh Hiên nói khàn khàn.
135 Sở Minh Phong ở lại Dương Châu, tìm tri phủ Lý đại nhân trước, rồi mới đến biệt uyển. Lúc này hắn túm lấy Diệp Vũ vào một gian tẩm phòng khác, Tống Vân đóng chặt cửa phòng, canh giữ trước phòng.
136 Hắn bừng tỉnh không nghe thấy, vỗ về chơi đùa một trận, đã không kiên nhẫn nữa, che nàng, đâm mạnh vào huyệt mê người kia. Nàng không hề động, nước mắt chảy xuống, rơi xuống gối mềm.
137 Mọi người ai cũng đứng dậy hành lễ, Tôn thái hậu ngồi thẳng mỉm cười hoà thuận vui vẻ. Sở Minh Phong bước vào lương đình, thân hình anh tuấn, khí phách khiếp người, lương đình vốn rộng rãi mười lần mà giờ có vẻ rất chật chội.
138 “Không phải…Không phải như thế…”Diệp Vũ vội vàng giải thích, “Nàng ấy chịu chấp nhận vì ta nên mới có kết cục như thế… Ta chỉ là không đành lòng thấy nàng ấy trở thành một phế nhân như vậy thôi…”“Hoặc là nàng ta trở thành phế nhân, hoặc là ngươi trở thành phế nhân, tự ngươi chọn đi!”Sở Minh Phong bóp chặt miệng nàng sau đó nghênh ngang mà đi.
139 Người khác lên án, hắn có tin không?“Hoá ra là ngươi!” Quan Thục phi bi phẫn căm tức, gạt nước mắt, giọng phẫn hận chất vấn, “Vì sao ngươi đẩy Hân Nhu? Hân Nhu tuổi còn nhỏ, cái gì cũng không biết, vì sao ngươi hại Hân Nhu chứ? Bản cung đã biết, mấy ngày trước đây ở ngự hoa viên, bản cung bất cẩn làm đổ nước trà, bỏng tay ngươi, ngươi tâm tồn oán hận, liền hại Hân Nhu trả thù bản cung, có đúng không?”“Ta không hại công chúa Hân Nhu” Diệp Vũ bình tĩnh biện giải, “Khoảng giờ Dậu, đúng là ta có đi qua ngự hoa viên, đúng là có thấy hai cung nữ bồi công chúa Hân Nhu thả diều.
140 “Tối qua hoàng quý phi đang ở Vũ Đài, không ai hầu hạ, nói vậy cũng không tốt cho lắm ạ” Tống Vân dò xét sắc mặt bệ hạ, nói cẩn thận, “Tấn Vương trà trộn vào Thính Vũ Đài, chắc là lo cho hoàng quý phi, mới đi thăm một chút đi”“Ngươi định nói cái gì?” Ánh mắt Sở Minh Phong bỗng chặn ngang ông ta.