41 Đã rất lâu rồi kể từ ngày đó, hắn dường như đã quên mất tên thật của chính mình rồi. Hắn còn nhớ rõ mình cũng có gia đình, thúc thúc, thẩm thẩm rất yêu thương hắn, họ gọi hắn là Phi Tuyệt, hắn cũng đã lớn lên trong hạnh phúc giống như bao đứa trẻ khác.
42 Chờ suốt từ sáng sớm đến cuối giờ thìn, trước cửa phủ bỗng dừng lại một chiếc xe ngựa hết sức xa hoa, bên cạnh là một nam nhân đứng tuổi, có dung mạo hết sức đoan chính, trang phục bình dị nhưng lại được làm từ loại vải đắt tiền, cùng với đội nhân mã đằng sau, nhìn qua liền biết trong xe là một nhân vật không tầm thường.
43 Sau khi tuyên bố kết thúc, Nguyệt Hy liền rời đi, nhân tiện gọi theo Phi Tuyệt vào thư phòng, để lại quản gia và vệ binh lo sắp xếp cho năm trăm đứa trẻ còn lại.
44 Nguyệt Hy ngồi trên xe mà không khỏi miên man suy nghĩ, không biết muội muội này của nàng rốt cục là có thể xảy ra chuyện gì?Muội muội này của nàng không có phong hào đặc biệt, sau khi sinh ra liền được phụ thân đặt tên là Thượng Quan Bảo Châu, chính là quận chúa thực sự của Thụy Vương phủ, hoàn toàn không giống một quận chúa nửa vời một nửa sống trong vương phủ, một nửa sống trong hoàng cung như nàng.
45 Sau khi xuống xe ngựa, Nguyệt Hy vội vàng vào cửa rồi đi nhanh về phía Lan Uyển của muội muội, vừa vào cửa viện liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn của đại ca cùng nhị ca chỉ cao tới ngực đại ca đứng trước cửa.
46 Phu thê Thượng Quan Vũ vừa rời khỏi phòng, hai huynh đệ Thượng Quan Vũ Hiên và Thượng Quan Vũ Lạc lập tức chạy vào phòng đứng bên cạnh Nguyệt Hy:“Đại ca, chuyện lần này huynh có biết gì không?”“Huynh cũng không rõ, xưa nay chuyện của nhị muội ta cũng không quá để ý, nghe nói là do tam tiểu thư của Thuận vương phủ đẩy ngã xuống, nhưng chuyện này cũng có chút kì lạ.
47 Sau khi Nguyệt Hy rời khỏi Lan uyển liền mang hai ca ca trở về Viên Nguyệt các. Vừa ngồi xuống đã có hai tiểu nha đầu mang theo trà cùng điểm tâm đặt trên bàn, đa số đều là món ca ca nàng thích.
48 Trong chiếc xe ngựa sang trọng đang chạy băng băng trên đường, Nguyệt Hy có chút đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, không hiểu tại sao nàng cứ có cảm giác, sau vụ việc lần này sẽ có thêm không ít rắc rối.
49 Trong đại sảnh của Thuận vương phủ hiện tại đang có 2 người bên trong, nam nhân trung niên có bộ dáng đoan chính, thân mặc mãng bào đang ngồi trên ghế chủ vị nàng đã gặp được mấy lần, chính là Thuận vương gia Thượng Quan Úc, biểu đệ của bá bá, cũng giống phụ thân nàng, là một trong những phụ tá đắc lực của bá bá, cho nên Nguyệt Hy cũng hết sức kính nể người này.
50 Nữ nhân từ nãy giờ vẫn đang im lặng đứng đằng sau Thuận Vương kia chính là Ngọc sườn phi, Hoa Như Ngọc một trong những người nắm quyền tại Thuận vương phủ này sau khi Thuận vương phi đóng cửa tĩnh tâm, không màng gia vụ, cũng là mẫu thân của tam tiểu thư Thượng Quan Tình người bị cho là đã đẩy muội muội của Nguyệt Hy xuống nước hôm nay.
51 Sau khi Nguyệt Hy gặp được tam tiểu thư Thượng Quan Hinh của Thuận vương, phát hiện nàng ta cũng không đến nỗi bị mẫu thân Hoa Như Ngọc của mình làm hư, nàng ấy cũng có thể xem như là biết chuyện.
52 Sau khi trở về từ Thuận vương phủ, Nguyệt Hy cũng trở về phủ, ghé qua chỗ phụ mẫu thỉnh an sau đó dặn dò đại ca chú ý hành động của muội muội một chút rồi mới trở về phòng nghỉ ngơi một lát để buổi tối còn luyện công.
53 Sau khi ác linh của nữ nhân đó đã đi xa, áp lực xung quanh Nguyệt Hy cũng giảm xuống, tuy nhiên nàng lại không lập tức nghỉ ngơi mà lại yên lặng suy nghĩ xem vì sao ác linh kia lại không tấn công vào trong phòng.
54 Sau khi Nguyệt Hy ngủ bù một giấc thỏa thuê tỉnh lại đã là buổi chiều, Tuyên Đế mải mê làm việc, lại mắc thêm tiểu bảo bối đang ngủ ở trong lòng nên không có lòng dạ nào dùng bữa làm cho gương mặt của Vĩnh Khang công công ở một bên cứ nhăn nhó không thôi.
55 Thượng Quan Tĩnh Diệp vừa được ma ma bên người đỡ dậy lập tức chỉ vào Nguyệt Hy mắng:“Thượng Quan Nguyệt Hy, ngươi không có mắt sao, bổn quận chúa không làm gì ngươi thì thôi mắc gì ngươi cứ hết lần này đến lần khác cố tình cản đường ta vậy hả?”Tiểu Thuận Tử bên này thấy Thượng Quan Tĩnh Diệp cư xử vô lễ như vậy không khỏi nhíu mày, đang tính mở miệng răn đe thì bị một ánh mắt của Nguyệt Hy ngăn lại.
56 Bỏ qua khúc nhạc đệm Thượng Quan Tĩnh Diệp, rất nhanh Nguyệt Hy đã đến tẩm cung của thái hậu. Vừa vào đại môn, Nguyệt Hy đã lập tức phẩy tay ra hiệu cho ma ma giữ cổng không được vào bẩm báo sau đó rón ra rón rén bước vào phòng nghỉ của thái hậu, nàng biết chắc giờ này hoàng nãi nãi đang nghỉ trưa trên tháp.
57 Ngày hôm sau, trên quan đạo dẫn tới Thiên Sơn, hai chiếc xe ngựa vô cùng sang trọng băng băng chạy trên đường, bên ngoài còn có thái tử, nhị hoàng tử, và hai huynh đệ Thượng Quan Vũ Hiên cưỡi ngựa đi theo.
58 Tất cả mọi người lập tức quay lại thì thấy trước mặt là một vị đại sư tuổi chừng sáu mươi, hàm râu dài đã chuyển màu, có một nụ cười hiền hòa khiến cho lòng người thanh thản, đặc biệt có một đôi mắt hữu thần thâm thúy nhìn mọi người cúi đầu làm lễ:“Bần tăng Minh Tịnh, chính là trụ trì đương nhiệm của Thiên Sơn tự, hôm nay biết được có khách quý đến thăm bản tự nên đã sớm chờ ở đây.
59 Sáng sớm hôm sau, Nguyệt Hy dậy thật sớm tản bộ vào núi hít thở không khí. Tuy rằng bầu không khí ở cổ đại không hề bị ô nhiễm nặng nề bởi các loại khí thải, tiếng ồn,…tạo thành chường khid mù mịt như ở thời hiện đại, tuy nhiên, ở những vùng thành đô bầu không khí cũng không được trong lành như ở đây.
60 Toàn bộ khuôn viên vô cùng rộng lớn trước sân chùa ngày hôm nay đặc biệt chật chội, tuy nhiên đi cùng với sự chật chội đó không phải là sự ồn ào, nào nhiệt, chen lấn cãi và mà lại là một sự im ắng lạ thường, đến nỗi tiếng một cây kim rơi xuống đất đều nghe được, tất cả mọi người đều cố gắng giảm hết sức âm thanh mà mình phát ra, thậm chí là một tiếng thở để có thể nghe rõ từng lời giảng cao thâm hiếm có trên kia, đúng vậy, đây chính là buổi giảng kinh hiếm có mỗi năm chỉ tổ chức hai lần của Minh Tịnh đại sư.