21 Nguyệt Hy nãy giờ vẫn đang yên tĩnh ngồi trong lòng Tuyên Đế bỗng dưng quay đầu lại hỏi Tuyên Đế:“Bá bá, những người bên cạnh Nguyệt Nhi có ai có thể dùng được không a?”Tuyên Đế đang phê tấu chương bỗng dừng bút, mỉm cười nhìn xuống tiểu bảo bối trong lòng mình: “Bảo bối, không phải mỗi ngày con đều “dùng” bọn họ hay sao, sao bỗng nhiên lại hỏi như vậy?”Nguyệt Hy chớp mắt: “Nguyệt Nhi là muốn hỏi xem có ai có thể lén lén điều tra mà không bị phát hiện a?”Tuyên Đế bị từ ngữ của tiểu bảo bối chọc cười: “Vậy bảo bối của chúng ta rốt cục là muốn “lén lén” điều tra cái gì vậy nha?” Nguyệt Hy chần chờ nhìn Tuyên Đế một lát sau đó mới nói nhỏ: “…Là điều tra nghĩa phụ đó.
22 Ngày 27 tháng 11, trời bỗng giáng một trận đại tuyết, những nụ hoa mai hồng hồng đã bắt đầu xuất hiện trên cành mai đang quật cường đứng trong gió tuyết, cảnh tượng có chút tiêu điều thê lương, nhưng lại mang tới cảm giác hào hùng, hiên ngang khiến Nguyệt Hy không khỏi có chút hoài niệm chuyện cũ, làm người chiến đấu trong bóng tối không phải cũng giống những cây mai này sao, cả cuộc đời đều chiến đấu trong bóng tối, hy sinh vì quốc gia, vì nhân dân nhưng cuối cùng lại không thể lưu danh, cô độc giống như cây hoa mai đứng trong bão tuyết vậy… tuy rằng vẻ đẹp của hoa mai còn được người đời ca tụng, thưởng thức, không giống như nàng.
23 Nguyệt Hy chờ Đông Phương Thịnh cười xong mới vui vẻ nói:“Cái đó mới là khúc dạo đầu thôi, lễ vật sinh thần của người Nguyệt Nhi còn chưa có tặng đâu a.
24 Sau khi cài ngọc quan, Đông Phương Thịnh liền ôm Nguyệt Hy lên đùi, vui vẻ hỏi: "Thế nào, bảo bối, con thấy nghĩa phụ bây giờ có tuấn tú, phi phàm hơn hay không?"Nguyệt Hy cũng thuận theo trả lời: "Nghĩa phụ dĩ nhiên là tuấn tú phi phàm rồi!""Vậy so với phụ thân và bá bá con thì sao?"Nguyệt Hy cảm thấy câu trả lời này tương đối dễ mất lòng nhưng cũng vui vẻ lấy lòng: "Hiện giờ nghĩa phụ là tuyệt nhất!" Đông Phương Thịnh liền thoả mãn nở nụ cười.
25 Hạ Y Lan có chút ngạc nhiên nhìn Nguyệt Hy hỏi:"Vì sao lâu lâu mới dạy một lần? Nguyệt Nhi rất bận sao?"Nguyệt Hy ngây thơ gật đầu: "Dạ phải, Nguyệt Nhi rất bận nha.
26 Thời gian thấm thoát trôi đi, đông qua xuân đến, trong thời gian này mọi chuyện cũng trôi qua hết sức tĩnh lặng. Sự cố duy nhất xảy ra là chuyện Nguyệt Hy bị Hoàng hậu tức giận đẩy ngã xuống hồ sen trong ngự hoa viên, sau đó bị sốt mấy đêm vào đầu mùa xuân mà thôi.
27 Sau bảy ngày bảy đêm mê man, cuối cùng Nguyệt Hy cũng tỉnh lại vào đêm thứ bảy, đập vào mắt là gương mặt tiều tuỵ tràn đầy lo lắng của Tuyên Đế. Hai ca ca của nàng cũng đang ngủ gật trên tháp gần đó nghe thấy nàng tỉnh liền giật mình, mắt nhắm mắt mở chạy qua.
28 Sau khi thức ăn được đưa lên, Đông Phương Thịnh cũng vừa vặn trở về liền gia nhập với mọi người ăn khuya, thỉnh thoảng còn quay sang chiếu cố Nguyệt Hy đang được bọc chăn ngồi trên ghế dựa bên cạnh.
29 Sau khi ăn đồ ăn của Nguyệt Hy đưa tới mọi người cũng thả lỏng hơn một chút, Nguyệt Hy vì tò mò cũng ở lại theo mọi người vào học đường không trở về nữa.
30 Thời gian cứ vùn vụt trôi, đông qua xuân đến, chẳng mấy chốc lại tới ngày Thụy Vương Phi hạ sinh. Ba huynh muội Nguyệt Hy vừa nghe tiếng la của mẫu thân vừa nhìn nhau lo lắng, Thượng Quan Vũ hoàn toàn mất bình tĩnh đi tới đi lui, mồ hôi tuôn như suối, chân mày cau chặt, mắt lăm lăm nhìn vào cửa phòng sinh.
31 Thoáng chốc đã năm năm trôi qua, Nguyệt Hy vẫn như trước đây mỗi ngày có hơn một nửa thời gian là lang thang trong cung, lặn lội từ Chính Vân điện tới Khôn Ninh cung, Thái Y viện, Nội Cung tứ phòng sau đó trở về Lạc Nguyên điện ngồi nghe Từ lão sư giảng bài.
32 Hắn vừa mới vào học đường ngày hôm nay, nhìn thấy Nguyệt Hy thân là nữ nhi lại dám chen chúc vào ngồi cùng nam tử bọn hắn vốn đã không coi ra gì, thấy nàng không vào lớp đúng giờ lại càng gai mắt, không rõ nàng là ai, dự tính chèn ép nàng một phen sẵn tiện lấy một chút sĩ diện với đám công tử ở đây.
33 Đại yến chúc mừng được tổ chức tại Kim Loan điện, cả đại điện rộng lớn hiện giờ đều chen chúc toàn là người, tất cả đều là quan viên trong triều cùng sứ thần các nước tới chúc mừng, chưa kể tới tất cả gia quyến của quan viên đang dự tiệc tại Phượng Triêu cung bên kia.
34 Đêm đến, Nguyệt Hy trở về phòng rất sớm, cho người hầm một nồi canh dưỡng sinh liền đi ngủ. Giờ tý vừa điểm, Nguyệt Hy liền nhanh chóng tỉnh dậy theo thói quen sau đó thuần thục rửa mặt thay y phục trong tích tắc, nha đầu đắc lực Tử Trúc của nàng từ đầu tới cuối luôn im lặng giúp đỡ ở một bên.
35 Nguyệt Hy thân thể vốn yếu ớt, vì thế năm đó khi nàng nói muốn học võ, Ngân Liệt và mấy ám vệ khác chia nhau mỗi người truyền cho nàng mấy năm nội công, cho tới khi thân thể nàng có thể coi là miễn cưỡng chấp nhận được mới bắt đầu học được.
36 Hôm nay Tuyên Đế không lên triều mà dành thời gian dẫn đám học trò cùng các Hoàng tử trong Lạc Nguyên điện đi một chuyến đến quân doanh, để cho bọn trẻ thấy được sự oai hùng của đất nước, sự mạnh mẽ của quân đội, muốn cho bọn họ một niềm tin và động lực để phấn đấu xây dựng, phát triển Nhật Diệu Hoàng Triều này.
37 Ngay từ đầu Tuyên Đế đã không có dự định dẫn đám hài tử đi đến dạng tiểu doanh như Doanh trại của Binh bộ ở trong thành mà là đến tận đại Quân Doanh của Thụy Vương cách Đại Đô Vĩnh Lạc của Nhật Diệu Hoàng Triều 200 dặm về phía nam, đi xe ngựa cũng mất hơn ba canh giờ mới tới cho nên lúc Nguyệt Hy ngủ một giấc sảng khoái tỉnh dậy còn đọc thêm nửa quyển sách mới nghe được người thông báo đến nơi.
38 Thời gian thấm thoát trôi đi, không bao lâu nữa liền tới ngày Trung thu, cũng tức là sinh thần chín tuổi của Nguyệt Hy. Thời gian càng trôi, các bộ phận trong hoàng cung lại càng bận rộn, nhất là Ngự thiện phòng, nội cung tứ phòng, lễ bộ, vì phải lo chuẩn bị đại yến mừng trung thu đồng thời cũng là sinh thần của Bảo Nguyệt công chúa.
39 Sau khi thuận lợi lấy được sự đồng ý của Tuyên Đế, Nguyệt Hy lập tức bắt tay vào thực hiện kế hoạch của mình. Kế hoạch này thực ra đã được nàng bắt tay vào thực hiện từ ba năm trước.
40 vSau khi nhìn kĩ lại người đứng trước mắt, hắn phát hiện nàng chỉ là một tiểu nữ hài nhỏ nhắn chỉ tầm sáu bảy tuổi mà không khỏi bất ngờ, có chút thất vọng, cho rằng nàng bất quá chỉ là tiểu hài nhi mở miệng trêu đùa mình mà thôi liền nhắm mắt lại tiếp tục làm ngơ.