121 Mộ Dung Trần mới bước vào cửa phòng làm việc, liền nghe điện thoại di động trên bàn đỗ chuông, người anh cho số điện thoại riêng không nhiều. Anh bước nhanh đến bàn, còn chưa kịp cầm lên, tiếng chuông liền đứt.
122 Mấy ngày nay, Tình Tình mỗi ngày đều ở cùng với Thẩm Quân Hoa, có khi cùng bà ở trong vườn hoa chăm chút sửa sang lại những cây cỏ kia, hoặc là cùng với bà ra ngoài đi dạo cùng nhau tản bộ.
123 HongKong, cảng Victoria ở ngoài vùng biển quốc tế. Gió biển hơi lạnh, ở phương xa thành phố đã lên đèn, trên du thuyền khắp nơi đều là ánh sáng rực rỡ, trên sàn nhảy ở boong thuyền có rất nhiều cặp đôi đang khiêu vũ, hoặc là Waltz, hoặc là điệu Tăng-gô, vô cùng hoàn hảo.
124 Mười một giờ đêmLam Chỉ Nông đi tới cửa phòng của Mộ Dung Trần, nhìn cánh cửa kia, tay mấy lần nâng lên rồi lại để xuống. Thật may là, cửa phòng của Mộ Dung Trần đối diện với đường đi, mà phòng này lại là phòng ở trong cùng gần vị trí mũi thuyền nhất, tầng này không có thiết kế boong thuyền, đây là vị trí mà không có khách khác qua lại, cho nên coi như cô muốn làm những gì cũng không có ai thấy, dĩ nhiên cũng sẽ không ngăn cản được bất cứ người phương nào đi đến đây vì thế mà phải rước lấy những ánh nhìn soi mói không cần thiết.
125 Dạ vũ còn chưa kết thúc, Mộ Dung Trần thật sự là chịu không được nữa, anh không muốn đóng kịch thêm nữa, anh lặng lẽ rời khỏi. Lam Chỉ Nông đi sau anh, khiến anh có chút không tập trung.
126 Mặt mày tương tự, tuổi tác tương đồng, không thể nào, không thể nào! Nhưng mới vừa rồi phía sau lưng ông truyền đến một tiếng gọi "chị", chẳng lẽ ông nghe nhầm, ông còn chưa bị điếc kia mà.
127 Thấy cuối cùng em trai cũng không có lên tiếng nữa, Tình Tình cúi đầu rũ tóc xuống, lấy ra một chiếc nhẫn giao cho ba mình. "Ba, đồng ý với con, luôn chăm sóc mẹ yêu thương mẹ?""Ba đồng ý, nhất định sẽ luôn yêu thương bà ấy” Đời này có thể lần nữa ở bên cạnh bà, ông còn muốn cầu xin gì? Nhìn chiếc nhẫn quen thuộc, Tiết Thiệu Trạch giống như đã thấy lại người thiếu nữ Thẩm Quân Hoa năm xưa đứng trước mặt ông, một màn hạnh phúc động lòng người.
128 Tiết Thiệu Trạch dứt khoát ôm bà vào trong lòng, bởi vì bà đã khóc đủ. Mà bà chẳng chịu quay mặt lại nhìn ông, chỉ đem nước mắt vùi vào hõm cổ ông, cảm thụ hơi thở xa lạ nhưng rất quen thuộc.
129 Một năm sau, tại San Francisco. Bang California, bờ Tây bán đảo Thánh Phất Lãng Tây Tư Khoa (37°48’0"N, 122°25’0" W), diện tích 47 mét vuông, ba mặt giáp biển, phong cảnh tuyệt đẹp, là một tòa nhà lớn, thuộc kiểu khí hậu nhiệt đới địa trung hải, khí hậu đông ấm hạ mát, ánh mặt trời đầy đủ, được khen là "Thành phố lớn nhất nước mỹ".
130 Xế chiều mỗi ngày, sau khi tan học, nếu như Thẩm Diệu Dương không rảnh đến đón cô. . . , cô sẽ đi xe bus về nhà. Thật ra thì ngược cô lại thích cảm giác như thế, đơn giản mà vui vẻ.
131 "Chuyện tình cảm của tôi và anh ấy không cần cậu nhúng tay vào, nếu như anh ấy tự mình nói ra, bằng không tôi sẽ không cùng anh ấy ly hôn. Nếu như đây chính là mục đích hôm nay cậu đến tìm tôi, vậy có thể đã khiến cậu thật vọng.
132 Thù này không báo không phải là quân tử, tiểu tử này nhìn tốt lắm, anh cả và anh tư thì cậu không động được, cũng không đại biểu là cậu không động được vào tiểu tử kia.
133 Từ chiều hôm qua đến bây giờ, tâm tình của Tình Tình vẫn thật không tốt, vô cùng không tốt. Cô vốn tưởng rằng mình đối với chuyện này có thể bàng quang, nhưng từ tối hôm qua sau khi về đến nhà, trong đầu cô vẫn là những tấm hình kia còn có cả những lời bình luận của báo chí kia nữa.
134 Không cho cô cơ hội để cự tuyệt, anh cúi đầu thật sâu hôn lên môi của cô, giận giữ thô bạo mà cuồng loạn cọ sát lên môi cô, cạy môi của cô ra, đem lưỡi mình xộc thẳng vào trong miệng cô.
135 Một câu lại thành sấm, không ngờ anh tuyên bố xong liền thực hiện ngay. Kể từ sau ngày đó quả thật cô không hề gặp lại anh. Ba ngày sau, anh phái luật sư mang đến nhà của cô ở San Francisco hai bản thỏa thuận ly hôn mà anh đã ký sẵn ở trên đó chỉ cần cô ký vào nữa là xong.
136 Trong khoảng thời gian này, cô đem toàn bộ thời gian đặt vào việc học, ngay cả chủ nhật cũng sẽ tới thư viện học thêm. Cô vô cùng thích bài chuyên ngành của mình, mỗi ngày đều mang theo bên mình bản vẽ và bút nho nhỏ, còn có cả laptop nữa vì mỗi khi linh cảm được điều gì cô cũng đều có thể nhớ kỹ.
137 Hai năm sau. Đứng trước tòa nhà cho 43 tầng, nhìn đám người rộn ràng, Tình Tình đi vào này quay về bên trong cửa lần thứ N, rồi lại đi ra ngoài lần thứ N.
138 Ngày đó, sau khi kết thúc cuộc họp hội đồng quản trị, ngồi trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, Tình Tình chẳng có lấy nửa điểm kiêu ngạo, nếu như có thể, cô nhất định sẽ nhảy lầu tử tự.
139 Hai người cùng nhau đi đến lầu 41, dọc theo đường đi, bởi vì hai người vì cái nắm tay vừa rồi mà lúng túng, không biết phải nói gì nữa. Ra khỏi thang máy, là vài nhân viên cấp dưới đang đợi thang máy, tất cả đều giật mình nhìn Chương tài tử cùng một cô gái mặc trang phục công sở đi về phía phòng làm việc của Tổng giám đốc, mà mấy nhân viên lâu năm ở công ty vừa gặp Tình Tình, mắt như thể rớt xuống đất.
140 "Ngươi. . . . . . Không mượn coi như xong. " Người đàn ông này dám nói những lời đó với cô? Thật sự là quá đáng!Cần gì đả thương người khác như vậy? Tình Tình xoay người rời đi.