1 “Chiếc váy này rất đẹp, hợp với bồ lắm. ” Tả Khinh Hoan cầm chiếc váy trên giá ướn thử lên người Lý Hâm. “Đẹp thật, mình cũng thấy hợp,mình đi vào thử một chút.
2 Tần Vãn Thư thay Hàn Sĩ Bân sửa lại cà vạt, Hàn Sĩ Bân thích nhất Tần Vãn Thư lúc này, nàng thật giống người vợ quan tâm chồng mình, gương mặt xinh đẹp có vẻ rất nghiêm túc, mặc dù Hàn Sĩ Bân biết Tần Vãn Thư vô luận là làm chuyện gì, nàng đều cực kì nghiêm túc, trừ một chút chuyện kia ra, Tần Vãn Thư gần như là nữ nhân hoàn mỹ.
3 “Chậc chậc, tiểu Hoan, cách ăn mặc của bồ cũng thật thanh thuần giống một đóa cúc dại còn chưa bị người chạm qua…” Lý Hâm một bên cầm trà sữa một bên nhìn Tả Khinh Hoan khoa trương.
4 Tần Vãn Thư nhìn thấy Tả Khinh Hoan tươi cười hơi hơi sửng sốt, nụ cười này tinh khiết như một đóa hoa sen thanh nhã. Cô gái này thực không giống kẻ thích đùa dai.
5 “Không có cô gái nào nói mình như vậy, còn có tên của tôi liên quan gì đến chuyện cấm dục?” Tần Vãn Thư nhíu mày, nữ nhân đặt tên là Khinh Hoan dù sao vẫn là không tốt.
6 Tần Vãn Thư trở về liền lập tức tiến vào phòng tắm, đem y phục nguyên bản không thuộc loại mình thoát hạ, theo quần áo từng cái từng cái rơi rụng, tinh trí dáng người bại lộ ra ngoài, một đôi đùi thon dài tỷ lệ cân xứng, đầy đặn cao ngất bộ ngực, mảnh mai mềm mại thắt lưng, khiến cho người khác nghĩ muốn vươn tay ra ôm trọn.
7 “Nhà của cô thật xinh đẹp, có thể tham quan một chút được không?” Tả Khinh Hoan hỏi, nàng muốn nhìn xem chỗ ở của chánh cung nương nương so với kim ốc của mình có gì bất đồng.
8 Tần Vãn Thư không trả lời, chính là ngồi xuống, mở ra nắp đàn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua các phím trắng đen, tiếng đàn vang lên. Tả Khinh Hoan tựa vào bên cạnh tường, lẳng lặng nhìn Tần Vãn Thư đàn, mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân, chỉ cần biết đánh đàn đều gia tăng thêm khí chất bản thân.
9 “Tôi đối với việc này không có hứng thú, xin cô không cần nhắc lại. ” Tần Vãn Thư nghiêm túc nói, loại chuyện này cũng không đáng nhắc tới nhắc lui nhiều lần.
10 Ra khỏi nhà Tần Vãn Thư, lên xe sau, Tả Khinh Hoan đóng lại cửa kính, xuất ra một cái di động khác, gọi điện thoại cho Hàn Sĩ Bân. “Thân ái, khi nào anh mới trở về?” Tả Khinh Hoan giọng điệu rõ ràng đang làm nũng, nhưng là xuyên thấu qua kính xe nhìn đến vẻ mặt của nàng không có gì thay đổi, thậm chí có chút hờ hững.
11 Tần Vãn Thư liên tưởng đến quan hệ của Tả Khinh Hoan cùng Hàn Sĩ Bân, không phải không có dấu vết. Lần đầu tiên Tả Khinh Hoan nhìn thấy nàng, cái loại này kinh ngạc ánh mắt, còn có thời gian ngắn chung đụng, Tả Khinh Hoan đối với nàng không có xa lạ cảm, nàng mơ hồ cảm thấy Tả Khinh Hoan hẳn là rất sớm liền nhận thức mình, nhưng bản thân mình rõ ràng không biết nàng.
12 “Tả Khinh Hoan, cô rất thú vị. ” Tần Vãn Thư nhìn Tả Khinh Hoan bỗng nhiên cười, nhưng Tả Khinh Hoan xem này tươi cười cùng bình thường có chút bất đồng, có phần quỷ dị.
13 “Tôi có thể đi thăm quan một chút không?” Tần Vãn Thư uống xong cà phê, hỏi Tả Khinh Hoan. Tả Khinh Hoan thầm nghĩ không ổn, Tần Vãn Thư lại không phải người nghèo như mình nhìn đến hào trạch đã nghĩ đi tham quan.
14 Tần Vãn Thư lui lại ba bước, lớn như vậy, cho tới bây giờ không có như thế luống cuống, Tần Vãn Thư thâm hút một hơi, cực lực nghĩ muốn điều chỉnh cảm xúc bản thân.
15 Thi Vân Dạng không chú ý tới biến hóa rất nhỏ trên khuôn mặt Tần Vãn Thư, khóe miệng tiếu ý càng lúc càng đậm, bởi vì sự tình thật là rất trùng hợp. “Ngươi biết nàng ở trên giường gọi tên nữ nhân nào không?”Thi Vân Dạng xấu xa cười.
16 “Bồ nói, nàng sẽ để ý sao?” Lý Hâm khi hỏi ra vấn đề này, tâm tình lo lắng không yên, như hy vọng đáp án là khẳng định, rồi lại sợ hãi đáp án là khẳng định.
17 “Tại sao lâu như vậy mới đến?” Tả Khinh Hoan đứng lên, loạng choạng nện bước về phía Tần Vãn Thư mang theo một ít oán trách, còn có một ít không rõ làm nũng, nàng đợi Tần Vãn Thư đợi thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi hoảng sợ.
18 “Cô như vậy ôm chặt lấy tôi, tôi ngủ không được. ” Tần Vãn Thư nhíu mày nói, thân thủ bỏ ra Tả Khinh Hoan móng vuốt đang dán tại chính mình bụng. “Tần Vãn Thư!” Tả Khinh Hoan bỗng nhiên lên tiếng gọi tên của Tần Vãn Thư.
19 “Nên rời giường thôi. ” Tả Khinh Hoan theo trên giường đứng dậy, tránh đi ánh mắt như mèo rình chuột của Tần Vãn Thư. Tả Khinh Hoan đứng lên tìm một bộ bàn chải và khăn mặt mới đưa cho Tần Vãn Thư, sau đó đi trước vào nhà tắm.
20 “Tần Vãn Thư, cô hội chán ghét tôi sao?” Tả Khinh Hoan hỏi, thật ra Tả Khinh Hoan vẫn cảm thấy bản thân còn không ưa được tính cách của mình. “Cô thấy như thế nào?” Tần Vãn Thư hỏi lại, ngạc nhiên vì Tả Khinh Hoan vẫn rối rắm vấn đề này, người này hôm qua dám lớn tiếng khiêu khích mình đến đón nàng, tự tin đó chạy đi đâu rồi?“Vậy nói cách khác cô thích tôi.