121 Tần Vãn Thư xa lạ như vậy khiến trong lòng Tả Khinh Hoan rất buồn, rõ ràng có thật nhiều lời nghĩ tâm sự với nàng, lúc này ngược lại một câu cũng không nên lời.
122 “Hôm nay vừa lúc rảnh rỗi, Thanh Diệp có chỗ nào đặc biệt muốn đi thăm quan hay không?” Tả Khinh Hoan hỏi Thanh Diệp, nàng đến Trung Quốc đã được một tuần, bản thân mình còn chưa tận tình làm tròn nghĩa vụ một người chủ.
123 Tả Khinh Hoan cảm giác khí tức của Tần Vãn Thư tuy còn chút xa cách, nhưng đã có điểm mềm mại. Tuy rất nhỏ, nhưng cũng đủ để Tả Khinh Hoan cảm thấy mừng rỡ, chí ít Tần Vãn Thư đối với mình vẫn còn mềm lòng.
124 Tả Khinh Hoan không chỗ dừng chân, không thể làm gì khác hơn là đến khách sạn thuê phòng. Ở khách sạn mấy ngày, Tả Khinh Hoan cảm thấy đặc biệt khổ sở.
125 Động tác giãy dụa của Tần Vãn Thư dần dần giảm xuống. Khí tức trên người Tả Khinh Hoan nồng nàn vây quanh, hơi thở của nàng làm Tần Vãn Thư không nỡ đẩy ra, nên để mặc cho bản thân tham lam nhớ kỹ khí tức và sự ấm áp của nàng.
126 “Tần Vãn Thư, ngươi quay lại nhìn ta có được hay không?” Tả Khinh Hoan nhẹ nhàng hỏi, nàng muốn nhìn Tần Vãn Thư, muốn từ trong mắt đối phương nhìn thấy bản thân.
127 “Không được. ” Tần Vãn Thư cự tuyệt không chừa đường thương lượng, có thể nói là Tần Vãn Thư đã vô lực thấu xương với những câu nói của người yêu. Nếu không phải bản thân từ trước đến giờ luôn rất bình tĩnh, chắc chắn bị những vấn đề mà Tả Khinh Hoan hỏi ra làm cho mặt đỏ đến mang tai.
128 Sau khi ăn xong bữa sáng, Tần Vãn Thư cùng Tả Khinh Hoan rời khách sạn trở lại nhà của Tả Khinh Hoan.
Tần Vãn Thư bước vào nhà, giống như tùy ý nhưng thật ra đang chăm chú nhìn qua một lần.
129 Tả Khinh Hoan về đến nhà, liền lập tức chạy vào phòng bếp bận rộn, Tần Vãn Thư cũng giúp một tay. Thế nhưng Tả Khinh Hoan sợ Tần Vãn thư càng giúp càng loạn, ngang nhiên đẩy nàng ra ngoài.
130 Tần Vãn Thư sống đến tuổi này còn chưa trải qua cảm giác chạy trối chết, bản thân cũng không bài xích sự thân mật của Tả Khinh Hoan. Có điều cảm giác không thể khống chế khiến nàng không cách nào thích ứng, tránh được mùng một không trốn được mười lăm.
131 Tần Vãn Thư xuyên qua tấm cửa thủy tinh, thấy Tả Khinh Hoan đang họp với quản lý cao cấp của công ty. Một bộ vest màu trắng, so ngày thường thoạt mình muốn thành thục hơn một ít, mái tóc bình thường luôn xõa tung sau lưng được búi lên, nhìn có vẻ lão luyện hơn, so với luôn thích ở trong lòng mình làm nũng giống như hai người khác nhau.
132 “Vãn Thư, đứa con này tính cách có chút trầm lặng phải không?” Lâm Tĩnh Nhàn cười hỏi.
“Dạ đúng!” Tả Khinh Hoan dí dỏm gật đầu đồng ý, quả nhiên biết con không ai bằng mẹ.
133 Tả Khinh Hoan thấy nước nóng sôi, chủ động xung phong pha trà. Ở Nhật ba năm, Tả Khinh Hoan tạm có thể xem là quen việc dễ làm, khiến Tần Chính tìm không ra khuyết điểm.
134 Tần Vãn Thư tắm xong đi ra, thấy Tả Khinh Hoan đang ngồi trên sô pha nhìn tài liệu. Hình dáng nhíu mày nghiêm túc tự hỏi của nàng, thoạt nhìn rất xinh đẹp, quả nhiên nữ nhân lúc nghiêm túc là xinh đẹp nhất.
135 Sáng sớm hôm sau, Tả Khinh Hoan là người đầu tiên tỉnh lại, theo bản năng đưa tay chạm đến nữ nhân bên cạnh, cảm giác được cơ thể ấm áp bên người, nàng mới yên tâm, chống cằm tham lam ngắm Tần Vãn Thư còn đang chìm sâu trong mộng đẹp.
136 Thi Vân Dạng cảm thấy thỏa mãn ghé vào trên người Hứa Chiêu Đệ. Tuy gương mặt của người dưới thân chưa thể nói là xinh đẹp, miễn cưỡng có thể xem như là con gái rượu dễ nhìn.
137 "Mẹ ơi, bức họa mỹ nhân trong thư phòng của gia gia là ai thế? Là nãi nãi (bà nội) phải không?" Tả Khinh Hoan làm nũng hỏi Lâm Tĩnh Nhàn. Trong thư phòng của Tần Chính có một bức, thư phòng của Tần Vãn Thư vốn cũng treo một bức giống hệt, nhưng từ khi mình không cho tiếp tục treo, nàng đã ngoan ngoãn cất đi.