101 Dạ Vô Hàm đá văng cửa phòng, ôm Phong Linh vào rồi thả trên giường. Hắn thấy nàng đau đến nỗi sắc mặt tái nhợt, ánh mắt căng thẳng, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán nàng, nhẹ nhàng nói, “Chịu đựng một chút, ngự y sẽ đến ngay”.
102 “Tam Nương. ” Tiểu Đào không nhịn được mở miệng cầu xin thay Châu Châu: “Vết thương của Châu Châu cô nương rất nặng, có thể cho nàng đứng lên trước được không?”Liếc nhìn người quỳ trước mặt có vẻ như sắp ngất, Phong Linh cũng không rảnh mà đồng tình, trên mặt cố làm ra vẻ kinh ngạc nói: “A, nói vậy giống như là ta đang cố tình khi dễ nàng ta, ta chỉ suy nghĩ cho thân thể nàng ấy thôi mà.
103 “Tiểu Nguyệt Nguyệt?!”Dưới ánh trăng, một thân áo hoa thủy tụ, tóc dài phất phới, phong tình vạn chủng. Dung nhan tuyệt thế xinh đẹp mị hoặc hiện lên sự phẫn nộ cực hạn, đôi mắt lóe ra sự tà ác sắc bén của thú dữ.
104 Nhốn nháo hò hét cả đêm, mọi người đều rất mệt. Sáng ngày hôm sau, Bảo Bảo đã bò lên trên giường mẹ, lấy lòng nói: “Nương, chiêu của con có tác dụng đi!”Phong linh híp mắt, vỗ một cái lên đầu nhi tử: “Tiểu tử thúi, con muốn hại chết nương à? Vật kí hai cái là được rồi, con để nhiều như thế làm gì?”Bảo Bảo cười hì hì: “Không phải là để cho giống thật sao?”Phong Linh lười biếng nằm trên giường suy nghĩ, vẫn không thể nào nhịn được, kéo nhi tử đến gần nhỏ giọng nói: “Nương nói cho con một chuyện, là về Nguyệt Nguyệt.
105 “Mọi người đều ở đây sao?” Phong Linh lắc lắc eo nhỏ đi tới, phía sau là Vấn Xuân cùng Sơ Hạ, trên mặt mỗi người đều giữ nụ cười. Bảo Bảo vẫn đội mũ da, mặc quần yếm như trước.
106 Bàn tay Dạ Dập Tuyên có chút vụng về, không cẩn thận làm rớt mấy sợi lông mi của Phong Linh. Bất tri bất giác, mồ hôi toát trên trán hắn rồi chảy xuống.
107 Mọi người đều sững sờ, ngay sau đó là âm thanh “Chúc mừng Vương Gia” vang lên không dứt. Phong Linh cắn chặt môi, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại.
108 Phong Linh ngẩn người. Hắn muốn xuất chinh? Đánh giặc?Dạ Dập Tuyên bỗng nhiên đứng dậy, đi lên, “Người nào ra thánh chỉ? Là Diêu hoàng hậu hay là Cảnh Vương thúc?”.
109 Bảo Bảo không vui, bĩu cái môi nhỏ nhắn: “Cười cái gì?”. Thần Hoàng không cười nữa, từ từ đến gần hắn, nụ cười vẫn còn vương ở khóe miệng, “Tiểu tử, sao con thông minh vậy, không giống như nương của con.
110 “Nương! Nương!”. Bảo Bảo dắt Hinh Nhi vào trong phòng, Phong Linh đang ngồi đếm ngân phiếu, mặt hồi hộp. Mắt cũng không nhìn hỏi thẳng, “Sao?”. “Con muốn giúp Hinh Nhi chữa giọng nói”.
111 “Ai dám động đến người của ta?”. Đúng lúc này, Phong Linh xuất hiện, ánh mắt sắc bén, lạnh như băng. Châu Châu xoay người nhìn thẳng vào mắt nàng, thoáng chốc, trong không khí tia lửa bắn tung tóe.
112 Sau mấy canh giờ, cả vương phủ đã diệt được lũ chuột. Quản gia tự mình đi thị sát công việc, đến Lục Ý hiên thì thấy Hinh Nhi đang đỏ mắt ngồi trên bậc thềm.
113 Tàng Tâm Lâu, trang hoàng xa hoa tinh tế, mỹ nữ xinh đẹp khác hẳn những nơi khác, là kỹ viện đứng đầu bảng xếp hạng. Mà bà chủ Lãnh Tàng Tâm, càng là mỹ nhân khiến người khác chỉ cần liếc mắt một cái đã mê mẩn tâm thần.
114 Châu Châu biết Hinh Nhi bị đưa đến Phỉ Ý hiên thì đứng ngồi không yên. Sự thật đêm đó như thế nào, Hinh Nhi đều tận mắt nhìn thấy rồi, con bé như một mầm móng nguy hiểm, chỉ sống bên cạnh nàng thì nàng mới yên tâm.
115 Bảo Bảo nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Bây giờ con là minh chủ võ lâm rồi, trách nhiệm của con rất lớn, sắp tới phải tổ chức đại hội võ lâm nữa, con không thể vắng mặt được, không thì con đã đi cùng với nương rồi”.
116 Dù sao trên sa mạc gặp được bọn cướp cũng tốt hơn là chết đói hoặc chết khát. Phong Linh tự an ủi mình, cho nên khi đối phương nhảy ra giương dao bạt kiếm uy hiếp nàng thì nàng vẫn nhiệt liệt hoan nghênh.
117 Lão đại ria mép nhìn lâu la xung quanh rồi nói: “Ta có được không?”. Mọi người đồng thời hô, “Được”. Hắn ta liền gãi đầu, cười cười. “Vậy thì ta sẽ hi sinh vì giới trộm cướp”.
118 Sự tức giận của hắn bị tiêu tan đi. Dạ Vô Hàm cụp mắt, không nói thêm gì nữa mà hắn ôm chặt nàng vào trong lòng. Đột nhiên Phong Linh đẩy hắn ra, lôi hắn đi: “Dạ Vô Hàm, ta đến cứu ngươi, bên ngoài bọn họ đang hỗn chiến, chúng ta phải nhân cơ hội này chạy trốn, ngươi nhanh lên một chút!”.
119 “Chuyện ngươi nên làm là chăm sóc cho Hinh Nhi. Những chuyện khác ngươi không cần quan tâm”. Dạ Vô Hàm nói xong thì khoác tay lên vai Phong Linh, nổi lên tính cách Vương gia.
120 Editor: Ốc Vui VẻDạ Vô Hàm tự biết mình đuối lý trong chuyện Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn. này nên vội vàng bày tỏ cõi lòng. “Ta, Dạ Vô Hàm, sau này chỉ có một nữ nhân duy nhất là Phong Tam Nương”.