161 “Này, ngươi đặt cho ai?”.
“Đương nhiên là Lạc Dao công chúa rồi! Ngươi thì sao?”.
“Ta cũng vậy, ha ha……. . ”.
Cuộc đấu của Phong Linh, Lạc Dao công chúa và Châu Châu thành trọng tâm chính của buổi tối hôm nay.
162 Phía sau sân khấu, Dạ Lạc Dao nhíu mày thật chặt, bài hát này rất kỳ quái, lần đầu tiên nàng ta nghe được giai điệu này. Nàng ta càng không nghĩ đến giọng hát của Phong Tam Nương lại hay như vậy.
163 “Nguyệt, tại sao huynh phải giúp Tam Nương?”
Dưới ánh trăng, Dạ Lạc Dao bước vào Thanh Nhạc Cung, đi về phía nam nhân đang đứng trên bậc thềm, ngước nhìn hắn.
164 Lãnh Tàng Tâm lại gần, ngồi xuống bên cạnh Bảo Bảo, đảo đảo mắt, “Để ta đoán thử xem, có phải bởi vì. . . . . . Chủ nhân muốn thành thân với công chúa Lạc Dao?”
Bảo Bảo liếc Lãnh Tàng Tâm một cái không lên tiếng.
165 Bảo Bảo khinh bỉ nhìn nương nó. “Nương, chỉ cần là chuyện không cần tốn tiền bạc, đầu óc của nương suy nghĩ đều nhanh hơn bất cứ ai”.
“Này, hiện tại nương của con là một ca sĩ nổi tiếng đấy, nương hát miễn phí cho hắn, hắn đi đâu kiếm được hả? Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy”.
166 “Nữ nhân? Muốn giết ngươi?”.
Dạ Vô Hàm và Phong Linh đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều lắc đầu bật cười. Phong Linh chọt vào trán hắn. “Này, ngươi làm chuyện gì thất đức hả, nói mau, tại sao người ta lại muốn giết ngươi?”.
167 “Hả? Thật sao?”.
Vấn Xuân và Sơ Hạ bu lại, hai mắt trợn tròn. “Tam Nương, ngài nói Tuyên Vương…. . ”.
Dạ Vô Hàm vừa nghe, sắc mặt biến đổi, vội vàng nháy mắt với Phi Ưng, hắn hiểu ý lập tức đóng cửa lại.
168 Phong Tam Nương chỉ ngẩn người trong một lúc sau đó cũng lên tiếng chào hỏi. “Dạ Tàn Nguyệt, các ngươi cũng đến đây chọn đồ trang sức à? Ha ha, các ngươi cũng thật tinh mắt”.
169 “Nương! Đi cùng con!”.
Bảo Bảo cứng rắn kéo Phong Linh ra khỏi khách sạn.
“Tiểu tử thối, nương con rất bận rộn, thời gian chính là vàng bạc, con đừng làm trễ nải việc kiếm tiền của nương!”.
170 Bảo Bảo dường như giận thật, nó đi ở phía trước rất nhanh, Phong Linh đi theo ở phía sau. “Này, tiểu tử, con đi chậm một chút”.
Đột nhiên Bảo Bảo dừng lại, lặng lẽ chạy đến bên tường, nhón chân len nhìn vào bên trong cửa sổ.
171 Thần Hoàng cười.
Không ai nghe được Phong Linh đã nói gì, chỉ biết là, ngay lúc nàng té xỉu, thái tử đã nhanh chóng lướt tới chỗ nàng như một tia chớp.
172 Thần Hoàng còn nói. “Cơ quan ở đó rất nặng, nhìn có vẻ như không giống là nàng ta xây dựng, nếu không thì động tĩnh lớn như vậy, hoàng cũng không thể là không ai biết.
173 Ban đêm, Dạ Vô Hàm không trở về Vương phủ mà trực tiếp trở lại khách sạn.
Hinh Nhi vẫn đang chờ ở cửa, Vấn Xuân và Sơ Hạ cũng đứng cùng với bé. Thấy Dạ Vô Hàm, Hinh Nhi vui mừng nhào qua.
174 “Tam Nương, tỷ đi lấy đồ trang sức với muội không?”. Hồng Ngọc hỏi Phong Linh đang ngồi vẽ đồ dùng để lắp đặt.
“Ặc, ta rất bận, nếu không thì muội bảo Sơ Hạ đi với muội là được”.
175 Khốn kiếp? Người nào?
Việc đã đến nước này, những điều đó đã không còn quan trọng nữa rồi.
Phong Linh yên lặng nhìn hai mẹ con nhà này, nhưng ngay khi nàng muốn xoay người thì nghe thấy Phi Ưng hô một tiếng.
176 Nghe Phi Ưng kể lại, khuôn mặt Dạ Vô Hàm nhăn lại, trong đáy mắt là sự cuồng nộ. Hắn xoay người muốn đi nhưng đến cửa lại gặp một người.
“Tam ca?”.
177 Cảnh Vương phủ.
“Ha ha, Vô Hàm, cháu đến rồi, mau ngồi”.
Dạ Mặc Cảnh vẫn ngồi trên xe lăn, cười gọi hắn. “Ta tưởng rằng cháu không chịu đến cơ đấy”.
178 “Ngươi dám đánh ta?!” Châu Châu giận dữ nhào tới, hai người loạn thành một đống.
A Tinh và bọn thị vệ áo xám thấy vậy, vội vàng xông lên, muốn tách hai người ra.
179 “Đó là việc của ta”. Dạ Vô Hàm tỏ vẻ không muốn nói cho hắn biết, Thần Hoàng chợt nhíu mày, cười lạnh. “Được rồi, đừng giả bộ nữa, lúc mà ngươi muốn tìm những người này ta đều có thể biết, hơn nữa nhất định ta sẽ biết!”.
180 Nửa đêm, vạn vật an tĩnh.
Phong Linh đang ngủ mơ mơ màng màng, nàng mơ nàng đang hung ác ngược đãi Châu Châu thì cảm thấy trên đỉnh đầu có một ánh mắt nóng rực đang nhìn nàng chăm chú làm cả người nàng đều cảm thấy khó chịu.