21 Lại bị anh ta tính kế.
Khuôn mặt Nhan Tiểu Ngư xụ xuống, ngồi xổm dưới đất, ôm đầu đầy vẻ thất bại ----
Trời ơi, cô trêu ai ghẹo ai, cô cũng chỉ là người bình thường chỉ muốn trải qua những chuyện bình thường, thỉnh thoảng làm việc thiện trừ việc ác, thỉnh thoảng bắt tội phạm nhỏ, thỉnh thoảng giúp hàng xóm tìm mèo, như vậy cô đã thỏa mãn, vô cùng thỏa mãn rồi, ít nhất như vậy Ông nội Nhan ở quê sẽ rất vui mừng khi thấy cô như thế, còn khen cô có tiền đồ…
Nhưng kể từ khi người đàn ông này xuất hiện, vào giây phút gặp anh ta kia, cuộc sống của cô liền rối loạn.
22 Đúng, không sai, chính là cất cao tiếng hát.
Nhan tiểu thư vừa rồi vẫn còn khóc, giờ đang cất cao tiếng hát, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp linh động, rõ ràng đang rất vui vẻ vô cùng.
23 Nợ nần đã được thanh toán, chứng cứ cũng đã có, mọi chuyện đã trở lại bình thường, tâm trạng của Nhan tiểu thư cũng tốt.
Hôm nay là chủ nhật, không cần đi làm, không có nhiệm vụ, Nhan Tiểu Ngư vẫn dậy sớm như cũ, bật ca khúc kháng chiến nghe lúc chạy bộ, sau khi về còn mua sữa đậu nành và bánh quẩy.
24 Khi đó, Nhan Tiểu Ngư vừa vào trường cảnh sát không lâu, Giang Phàm là huấn luyện viên thực tập ở trường cảnh sát, từ trước đến nay anh luôn huấn luyện nghiêm khắc, nhưng lại có một cô gái đứng trong đội ngũ huấn luyện luôn nở nụ cười trên môi, dù động tác mệt mỏi đi nữa cũng cười một tiếng cho qua, đã khắc sâu vào kí ức của anh.
25 Tiểu Ngư và Giang Phàm cùng nhau đến trước cổng trường đại học D, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy Nhan Duy An đợi trước cửa, liền vẫy tay với cô ấy: “Duy An, ở đây.
26 Vì sao Nhan Duy An lại khẳng định như vậy?
Thứ nhất, độ hoạt bát của Nhan Tiểu Ngư hôm nay tăng lên 5%, không ngừng tìm kiếm đề tài, rất rõ ràng là để phòng ngừa cô hỏi.
27 "Vậy mà. . . "
Trong mắt Nhan Tiểu Ngư lúc này đều là áy náy: “Vậy mà… tất cả đều là thật. . . "
Phần tử xã hội đen đó không hề nói láo, cũng không hề lừa gạt cô.
28 "Cục trưởng Giang nói rất đúng. "
Nam Cung Thấu gật đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm Nhan Tiểu Ngư: “Nhưng mà chuyện này nghĩ lại thì cũng là thói quen của tôi, chuyện đầu tư, cần phải suy tính thêm.
29 "Nhan tiểu thư. " Thấu thiếu gia rút tay về, nhìn chằm chằm cô, bình tĩnh tự nhiên hỏi: “Cô muốn tôi làm cái gì?"
Câu nói ấy đầy ý vị sâu xa, hơn nữa còn hỏi trước mặt nhiều người như vậy.
30 Nhan Duy An nhớ, khi Nhan Tiểu Ngư mười bốn tuổi thì bắt đầu vào Nhan gia, vẫn luôn trò chuyện rất vui vẻ với các ông lão Hồng quân, sau khi hai người các cô thân nhau, thỉnh thoảng Nhan Tiểu Ngư sẽ dùng thân phận chị gái để kéo cô đi khắp nơi.
31 "Không lâu," Thấu thiếu gia lười biếng trả lời: “Mười phút. "
Cô gái này, mỗi lần gặp anh đều như nhìn thấy quỷ, tố chất tâm lý như vậy sao có thể thi đậu vào trường cảnh sát?
Mười phút, vậy không phải những lời vừa rồi cô nói với Duy An, anh ta đều nghe thấy hết sao?
Chuyện nghe lén này.
32 Ăn cơm, quy củ, hoàn hảo.
Lòng của Tiểu Ngư nặng nề nhưng cũng không biểu hiện lên mặt, khi Giang Phàm gắp thức ăn cho cô thì vẫn khách khí nói cảm ơn, nói anh Giang là người tốt.
33 Nam Cung Thấu đạp chân ga chạy như bay---
Tốc độ của Thấu thiếu gia chỉ hơn chứ không kém so với tài lái xe của Tống Tiểu Tri.
Tiểu Ngư ngồi trong xe mặt mày thất sắc, một mực giơ tay ngăn cản: “Đồng chí, tuân thủ quy tắc giao thông đi, tốc độ là bốn mươi.
34 Tiểu Ngư 囧
Tại sao tay của cô lại đáng thất vọng như vậy? Túm cái gì không túm, tại sao lại túm vào áo sơ mi dễ lưu lại vết mồ hôi kia chứ? (Nhan tiểu thư, cô lại nhầm trọng điểm rồi a!")
"Cưỡng hôn tôi có hương vị như thế nào?" Thấu thiếu gia chợt nhướng mày, lạnh lùng nói: “Hình như cô rất hưởng thụ thì phải.
35 "Nếu không, nếu không cái này cũng cho anh. "
Tiểu Ngư thấy anh không phản ứng gì, vội vàng giả vờ đưa món đồ đáng giá nhất trong túi xách cho anh.
"Điện thoại di động Phleps sơn trại (*), chống nước, chống nắng, còn chống rơi vỡ, chất lượng khá tốt, anh đừng thấy bề ngoài của nó xấu xí thật ra dùng rất bền đấy.
36 Nam Cung Thấu cũng không di chuyển mà ngồi tại chỗ, nhìn vào gương chiếu hậu, lạnh lùng nói: “Ra ngoài. "
"M* nó chứ, Nam Cung Thấu, cậu có con mắt thứ ba của Nhị Lang thần sao! Tôi nghiên cứu lâu như vậy mới tạo ra được thiết kế hoàn mỹ, lại bị cậu phát hiện nhanh đến thế!"
Theo giọng đàn ông vang lên, chỗ ngồi phía sau vang lên âm thanh nho nhỏ, sau đó ghế ngồi tự động đảo ngược lại, từ phía sau xuất hiện một người, không phải ai khác mà chính là người vừa bị nổ phòng thí nghiệm, Đường Táp tiên sinh.
37 Nhan Tiểu Ngư thấy dì chủ nhà càng nói càng lớn, rất có khí thế không làm cho xong thì không dừng lại. Vì thế cô không thể làm gì khác hơn là thu dọn đồ đặc yên lặng rời đi---
Cô ôm hành lý xuống lầu, muốn gọi điện đến ký túc xá của Nhan Duy An, nhưng đột nhiên nhớ ra điện thoại của mình bị lấy đi rồi.
38 Ăn…
Ăn. . .
Nam Cung thiếu gia nói được làm được.
Nếu Nam Cung Thấu đã muốn thì cho dù là người hay vật, đềuchắc chắn sẽ đạt được. Nhưng anh chưa từngtrực tiếp uy hiếp, lại càng không ép buộc, bởi vì anh có nhiều cách để con mồi chủ động mắc câu.
39 Thấu thiếu gia nghe vậy, ngón tay hơi dừng lại một chút.
Đồ quan trọng có thể hiểu là chỉ người nhà của cô.
Hình? Là những bức ảnh chụp những người đàn ông lộ cơ bắp đang làm trên đồng ruộng và chở lương thực?
Thấu thiếu gia hơi không vui, ngước mắt nhìn cô một cái, hỏi: “Không hiểu lời của tôi?"
Tiểu Ngư mờ mịt, ngài dùng sóng não ra lệnh cho tôi sao, tôi không hiểu được loại hình cao cấp như vậy, không hiểu đâu đại ca!
"Lại đây.
40 Thiết bị theo dõi! Kíp nổ? Bom hẹn giờ!?
Tiểu Ngư vô cùng kinh ngạc… lần trước cô đi bắt tội phạm, cũng là lần đầu tiên. Bình thường cô cũng chỉ làm mấy việc như điều hòa quan hệ của mọi người, tìm trẻ con ham chơi, tìm chó bị lạc, thỉnh thoảng giúp người ta tra hộ khẩu, cũng không đắc tội với phần tử đánh bom nguy hiểm gì! Nói như vậy…
"Là để tấn công anh!" Nhan Tiểu Ngư tức giận: “Từ khi Ngu Nhạc Thành gặp chuyện không may tôi vẫn luôn ở bên cạnh anh, sau đó lại đón tiếp anh một ngày đêm, anh còn đến nhà của tôi, không nghi ngờ gì nữa, tôi đã bị kẻ địch của anh xem thành mục tiêu tấn công! Tại sao anh lại cố ý rời lực chú ý sang người tôi?"
Thấu thiếu gia dựa vào sô pha, híp mắt lại: “Nhan tiểu thư, cô nghĩ, súng và những món đồ chơi khác có gì khác nhau?"
"Nhất định là có giống nhau, nhưng cũng không giống nhau.