81 Tôi rảo bước trên con đường tấp nập phố hoa. Trời trở lạnh nhiều rồi, không chừng trong hôm nay hoặc một vài ngày nữa sẽ có tuyết rơi đầu mùa - đài dự báo thời tiết đã nói rằng, tuyết năm nay sẽ rơi sớm hơn mọi năm những nửa tháng.
82 . . . “Cút. ” Tôi chỉ kịp nghe loáng thoáng giọng nói trầm tĩnh của ai đó, sau là tiếng bước chân chạy bịch bịch trên nền đất, dường như có rất nhiều người đang chạy về phía này.
83 . . . . Bác quản gia Kyuuma mở cửa, tôi liền chạy ùa vào trong, vừa đi vừa nói tình hình của cô ở hiện tại và gặng mời bác sĩ đến thật nhanh. Lòng tôi đang lo lắng như ngồi trên đống lửa.
84 . . . . Lớp học yên tĩnh bỗng chốc nhốn nháo khi tiếng chuông reo. Cũng như mọi ngày, cảnh vật trong lớp vẫn rất quen thuộc. Ấy thế mà tôi lại cảm thấy lạ lẫm, nhất là sự có mặt của Sakura bên cạnh tôi đây.
85 . . . Đúng như tôi nghĩ, Sakura và Saito vẫn còn ở trên này, tôi không còn mấy ngạc nhiên khi thấy họ nữa. Bắt gặp có sự xuất hiện của người lạ, cả hai cùng quay lại.
86 . . . “Người nằm đó là ai vậy ạ?” Tôi cất tiếng hỏi. “Hoàng tử mặt trời sao?” Thầy hiệu trưởng nhìn tôi đầy thắc mắc. “Sao giờ này em vẫn còn lảng vảng ở đây?” “A~” Tôi cười trừ nhìn thầy giáo.
87 “Cẩn thận!” Giọng nói quen thuộc của ai đó vang lên kéo tôi trở về thực tại. Chưa kịp suy nghĩ bất cứ điều gì, tôi bỗng nghe được tiếng “AAA” thất thanh ngày một gần phía trên đầu mình.
88 [Kobayashi Sakura’s Focus] Bầu trời không một gợn gió, khung cảnh không một tiếng động. Ánh trăng lả lướt vờn nhẹ trong mây, xuyên qua khung song sắt và chiếu thẳng vào khuôn mặt thanh tú của một con người ngồi trên bậu cửa sổ.
89 PART 1: ĐÃ TÌM RA CÁCH THỨC GÂY ÁN. Đã hai ngày im hơi lặng tiếng kể từ cái chết cuối cùng. Mà kẻ đã đánh Sakura không chỉ có Moda Akemi và hai người kia, còn rất nhiều nữa.
90 . . . “Cộp. ” Một hòn đá theo cánh tay tôi rơi xuống đất. Nhìn lại vị trí mà Shirin vừa nằm, tôi mới thấy có khoảng bốn, năm hòn đá nhọn đầu, dài như một ngọn núi thu nhỏ.
91 9:30pm Thứ ánh trăng mờ ảo đã cất dấu một bóng đen di chuyển thoăn thoắt trong đêm tối… Sắc cuối thu nhuốm một màu thư thả, mát mẻ, không khí không ngột ngạt, nóng bức như mùa hạ, càng không lạnh lẽo, buốt giá như mùa đông.
92 . . . Một tiếng bíp dường như rất nhỏ vang lên, Nữ hoàng bóng đêm nhanh chóng nhìn và xoay xoay gì ấy vào chiếc nhẫn đeo trên tay, rồi lại ngẩng đầu nhìn vào hướng nào đó.
93 . . . Cho đến khi…em có thể giết chết tôi - người luôn bên cạnh hỗ trợ em suốt 13 năm, hay người anh trai cùng cha khác mẹ của em, thậm chí là…người em yêu nhất mà không mảy may một chút xót thương nào…lúc đó, tôi mới thật sự thành-công.
94 . . . Chớp mắt vài cái, thứ ánh sáng trắng lập loè dần tràn vào trong mắt tôi. Đây chắc chắn không phải là nhà Sakura, dù toàn màu trắng, mà có thể đây là nhà chứa xác, hoặc địa ngục, à không, thiên đường.
95 Tạm gác Sakura qua một bên, tôi nghĩ đến Shirin. Mẹ tôi bảo phải ở bệnh viện một tuần để theo dõi, vậy còn Shirin thì làm sao? Nhỡ đâu cô lại nhân cơ hội tôi vắng mặt lại làm hại đến chị ? Tôi khẽ thở dài, chưa chắc rằng có tôi bên cạnh, chị sẽ được an toàn.
96 . . . Tôi chạy đến đối diện với cô, trên tay vẫn là cây chổi. Tôi không muốn nói chuyện mà cứ phải nhìn vào lưng của cô như thế. Nhưng có lẽ cử động mạnh không hợp với sức lực của tôi bây giờ, nên đành chậm rãi tiến đến cạnh cô.
97 . . . Thật đáng ghen tỵ! “Cậu nói gì đi chứ? Saito là người mà cậu yêu? Hay người yêu của cậu, phải không?” Tôi hỏi dồn dập. Cũng có lúc tính kiên nhẫn của tôi cạn sạch.
98 . . . Khung cảnh chung quanh nhuốm một màu tuyết trắng xoá. Hơi gió hiu hiu càng làm tôn lên vẻ hoang tàn vốn có của mùa đông. Có thể nói, đây là trận mưa tuyết lớn đầu tiên của năm nay, lớn đến nỗi giao thông tắc đường, nhà trường cho phép học sinh nghỉ học, dù chưa chính thức đến kì nghỉ đông.
99 . . . “Aiz…” Bà thở dài, nhưng kèm theo vẫn là một nụ cười đôn hậu. “Có lẽ mẹ phải tặng con bé ấy một khoá luyện tập nấu nướng. ” “Cô ấy không cần đâu…” Vui không được bao lâu, nỗi buồn trong lòng tôi lại một lần nữa hiện diện.
100 . . . Sakura đứng im lặng, nhìn vào một điểm nào đó trong không gian, lẩn tránh ánh nhìn của tôi. Chân tuy đã không bước tiếp, nhưng có lẽ cô không muốn nói chuyện với tôi.