121 . . . Đề phòng là thượng sách, cô lùi về sau vài bước để đảm bảo khoảng cách an toàn nhất có thể. Nhưng thân hình dường như còn chưa kịp phản ứng, cánh tay mạnh mẽ kia đã nắm chặt lấy cổ tay Cherry.
122 Vài tuần sau, cái bảng đen mà hai anh em nhà Ry đang nắm giữ trong tay lại xuất hiện thêm một cái tên. Cái tên này lạ có, mà quen cũng có. Quen ở chỗ đó là một người phụ nữ đứng đầu một bang mafia mà họ từng nghe đến.
123 Cherry ngồi lẳng lặng trong phòng, ánh mắt hướng xa xăm như tìm về nguồn ký ức. Bất giác, cô cười, một nụ cười vô cùng nhẹ nhàng mà nhuốm đầy tang thương, chua xót, trên hết là sự phẫn nộ vô hình.
124 Đám gia nhân trong nhà vừa chiều này bị doạ cho hồn vía thăng thiên, bây giờ chẳng kẻ nào dám tiến vào phòng hầu hạ, yêu cầu cô ăn cơm, tắm rửa sạch sẽ.
125 . . . Tuyết ngoài trời vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm, có lẽ cái lạnh này sẽ kéo dài đến tận tháng 2. Nhưng cho dù thế, tôi và tất cả mọi học sinh đều phải quay trở lại trường, vì thời gian nghỉ đã vượt quá quy định.
126 11h50am. Gió đông mang hương vị lạnh lẽo phủ kín vườn hoa anh đào mini nơi góc khuôn viên sau. Tuy vậy, vẫn có một số cây mạnh mẽ chống chọi cái giá rét, để nhú lên những mầm hoa hồng hồng nhỏ xíu lấp ló xen lẫn giữa đốm tuyết trắng ngần.
127 … Chiếc xe màu vàng phóng khỏi gara, vọt về phía trước, cần gạt liên tục đưa qua đưa lại, gạt bỏ những bông tuyết trắng toát. Tôi lái xe băng nhanh trên đường, chẳng mấy chốc đã đến nhà hàng Tune.
128 . . . Tôi liếc nhìn Sakura, cô gật đầu, ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Không còn cách nào khác, tôi đành ngồi ở đó…làm kì đà cản mũi của hai người. Thực sự không muốn thế, nhưng là do phép lịch sự nên tôi đành đồng ý.
129 Cái lạnh giá của tuyết trời đã sớm bị lãng quên vì sự náo nức nhiệt tình của học sinh. Cũng phải, sắp tới lễ hội Bunkasai rồi còn gì! Hội Bunkasai là một ngày lễ lớn đối với học sinh chúng tôi.
130 . . . … Không khí sáng thoang thoảng mùi dịu nhẹ của đất trời, thiên nhiên cây cỏ dường như đang có một sự lột xác ngoạn mục. Đã không còn lớp tuyết dày cộm phủ khắp hiên hè mái nhà con đường ngõ phố, không còn cái bầu trời xám ngoét với những cơn mưa trắng lất phất rơi, cũng không còn cảnh đường phố thiếu vắng bóng người nữa.
131 “Cẩn thận đấy. ” Sakura bất chợt la lên, khiến tôi khẽ giật mình. Phút chốc, cô kéo giật người tôi trở lại. Theo phản xạ, tôi ôm trọn luôn thân thể cô, suýt chút nữa là đã hôn luôn rồi.
132 . . . “Tớ thích cậu. ” Sakura chỉ nhìn tôi mà không cất một lời nào. Ẩn sâu trong đôi mắt sáng trong như ánh pha lê kia là những tia phức tạp khó hình dung.
133 Sakura chỉ lặng lẽ đứng im như một bức tượng, ánh mắt thâm trầm nhìn mông lung nơi nào đó. Độ chừng mươi giây sau, khi nhận ra tôi vẫn đang chờ đợi, Sakura khe khẽ mở lời, nhưng cô chẳng hề đi vào vấn đề mà tôi đang quan tâm đến nhất.
134 . . . Ngày hôm sau đến trường, cô với tôi vẫn là thái độ ban đầu, không chút thay đổi, không tìm cơ hội xa lánh. Ngày tiếp theo, cô vẫn không hề tạo khoảng cách với tôi.
135 “Nhưng cậu không có quyền gì để ra mệnh lệnh cho tớ!” Cuối cùng thì tôi cũng có thể mở miệng đáp trả lời Sakura, với giọng nói cứng nhắc đầy cương quyết.
136 Gió thổi lồng lộng trên ngọn núi cao ngất, thổi bung mái tóc của người con gái mắt xanh biếc trong. Chiếc đầm trắng trên người cô cũng vì thế mà phất phơ bay.
137 “Dừng lại. ” Saito lãnh cảm ra lệnh, trước khi ngọn roi tiếp theo tiếp tục giáng xuống. Tôi thở dốc. Lúc này đây chiếc áo trắng của tôi đã nhuốm một màu máu đỏ hon hỏn và rách bươn, ngang dọc cơ thể đã đầy rẫy những vết rách, cả ở ngực, ở bụng, ở tay, ở chân.
138 . . . [Kobayashi Sakura’s focus] Một màn đêm hoang vu, cô tịch, nhấn chìm mọi thứ vào trong khúc dạ trầm uất, bức tranh thuỷ mặc nơi đây, cũng không hề có một chút ngoại lệ.
139 . . . Sau khi trải qua cơn ác mộng mang tên Sakura, tôi đã giật mình tỉnh dậy. Tỉnh dậy trong căn phòng màu trắng, vào một buổi sáng nắng nhẹ, tôi cảm thấy lòng hân hoan khó diễn tả thành lời.
140 … Khoảng thời gian này, xem như tôi đều ăn học ngủ nghỉ chung với bệnh viện cả. Như thế này mãi khiến tôi có cảm giác mình đang dần gắn liền với bệnh viện.