101 . . . Căn bếp của nhà Yosuke vốn dĩ là một nơi rộng rãi và được sắm sửa đủ vật dụng, gọn gàng, ngăn nắp. Nhưng ít ai biết rằng, dưới bàn tay “tài năng” của tôi thì giờ đây, căn bếp đẹp đẽ đã hoàn toàn biến thành một bãi chiến trường.
102 . . . Tokyo về đêm đông đã trầm lặng hơn các mùa khác rất nhiều. Dưới ánh đèn lập loà của con đường phía dưới, những bông tuyết trắng lất phất, khiến quang cảnh vô cùng bình dị, yên ả, song cũng thật hoang vắng và ảm đạm.
103 . . . Ánh sáng chân trời quá nhỏ bé, không đủ để có thể xoá bỏ cái lạnh giá vốn có của những buổi giữa đông. Cây anh đào trước nhà khoác lên mình một lớp áo trắng lạnh buốt, cơ hồ trông vô cùng đẹp mắt, ngay cả là buổi đêm đi chăng nữa.
104 . . . Cả hai cùng quay trở lại căn phòng thuộc quyền sở hữu của tôi ban nãy. Dặn dò nếu Sakura cảm thấy mệt thì hãy nghỉ ngơi một lúc, nhưng cô vẫn ngồi im, không nói không rằng, thật là làm tôi vô cùng sốt ruột.
105 “À~” Tôi như nhớ ra một việc. Vội vàng tiến lại lục ngăn kéo tủ, lôi trong đó ra một hộp quà màu trắng khá to. “Quà của cậu. ” Khi Sakura chưa kịp nhận món quà của tôi, mẹ Yosuke đã lên tiếng.
106 Căn bếp nhà Yosuke. 09:00pm “Hôm nay dừng ở đây nhé. ” Đó là yêu cầu của vị đầu bếp tên Hondo Tanaka của nhà chúng tôi. “Vâng ạ. ” Tôi thở phù, gương mặt điển trai điểm vài giọt mồ hôi, dù trời đông không hề nóng.
107 . . . “Hai nhóc định đi đâu thế?” Bọn chúng có tướng vóc thấp hơn tôi khá nhiều, cùng lắm là mét sáu mét bảy, nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến khí chất ngang tàng hống hách của họ, nhất là khi trên người họ có xăm mình mẩy đủ kiểu hoa lá cành chim phượng rồng hổ.
108 Cánh cửa bật mở, một căn phòng tối om hiện lên trước mắt, thứ ánh sáng duy nhất là ánh vàng nhàn nhạt từ chiếc đèn ngủ cạnh tủ đầu giường, Khoảng không bị bao trùm bởi một sự yên tĩnh nặng nề.
109 . . . CHƯƠNG 32 – MỐI TÌNH LOẠN LUÂN. Cơn gió chiều lành lạnh khẽ sượt qua, hai hàng anh đào bên đường lay động. Lác đác một vài nụ hồng nhỏ xíu trên những thân cây cao to, như chúng đang co lại giữa tiết trời đông se lạnh.
110 Nói tôi đang tự hành hạ bản thân mình cũng đúng. Tôi đã rất sốc, thật sự sốc. Hơn nửa năm ở bên nhau, cô chưa hề đề cập đến việc bản thân đã có một người con trai để nhung nhớ.
111 . . . Ngày hội đêm giáng sinh cuối cùng cũng đã đến. Tôi qua nhà Shirin đón chị, hôm nay chị mặc một chiếc váy xoè màu neon ngắn vô cùng chói mắt, cộng thêm chiếc áo lưới đen rộng cổ, phối ren và đính những viên đá đen tuyền bóng nhẩy.
112 . . . “Anh mau buông. ” “…anh không buông. ” “Anh…!” Giọng nói của cô đã pha lẫn chút bực tức. “Nếu lời xin lỗi của anh không được chấp thuận, anh nhất định không buông.
113 Trời thu trong vắt như nước hồ. Những tia nắng chiếu rọi xuyên qua làn sương sớm mai chưa kịp tan, như một làn khói trắng phát sáng trong chốn tiên bồng.
114 . Henry đã từng nói với cô, luật lệ của White gia vô cùng quy củ và phép tắc, nếu phạm phải bất cứ lỗi lầm nào, dù to hay nhỏ cũng phải được trừng trị nghiêm khắc.
115 . Bài luyện tập mà anh vừa hứa sẽ dạy đó, sáng hôm sau ngay lập tức đi vào thực hiện. Cầm sơ đồ trong tay, Cherry vội chạy đến phòng tập bắn. Hôm nay cô bé ngủ quên mất, nhớ đến lời dặn của người anh nuôi khiến cô không tránh khỏi rùng mình: “Em tuyệt đối phải đến đúng giờ, tính từng giây, nếu không sẽ bị phạt.
116 . . . Tối đó, Henry một mình băng qua khu rừng nhỏ trong đại dinh thự để đến nơi mà em gái nuôi của anh đang ở. Đứng trước cửa phòng, thấy Cher đang ngủ say sưa, hai mày đôi khi co lại.
117 . . . Trong khi Cherry nhoẻn miệng cười vui thích, thì Keith bên cạnh đã ngoác mồm đầy kinh ngạc. Hắn còn tưởng mình hoa mắt nên liên tục lấy tay dụi dụi.
118 Nghe tiếng bước chân chạy rầm rập ngoài nhà, Cherry lăn qua lăn lại trên chiếc giường một hồi rồi cũng lấy gối ném ra ngoài cửa phòng, hét lên chửi bới, sau đó lại ngã người nằm xuống, coi như không.
119 12 năm sau. Trong căn phòng yên ắng, người con trai thân hình hoàn mỹ ngồi ngay bàn trà, tay xoay xoay chiếc ly nhỏ, mắt ngắm nhìn những đường nét được trạm chỗ tinh xảo trên nó.
120 … Nắng hơi chiếu vào buổi sớm, cái buổi được cho là ấm áp nhất trong ngày. Tại nơi đó, trên chiếc giường trắng, hai con người đang ôm nhau ngủ một cách ngon lành.