141 . . . Ba liếc nhìn tôi nghi hoặc, có vẻ như ông đang thắc mắc rằng, từ khi nào mà tôi lại phàm ăn đến như thế. Nhưng cho đến khi nào tôi nói ra, nghi ngờ của ông chỉ là vu vơ mà thôi.
142 Trong căn phòng thiếu ánh sáng và đầy bụi bậm, tiếng cạch cạch của bàn phím cứ thế vang lên. Âm thanh này như có một ma lực, khiến cho lòng con người đang đứng vô cùng sốt ruột.
143 . . . “Ái~ Một nước thôi. Chị chơi ăn gian vừa phải. ” “Đâu có đâu, Kuro nhìn sao vậy, chị đi đúng có một nước thôi mà~” Shirin mắt trong veo nhìn tôi, làm tôi khó tránh khỏi thở dài.
144 . . . Thời gian trôi qua, tôi mới biết là bản thân đã suy nghĩ rất nhiều về lời nói của quản gia Kyuuma. Nghĩ về kẻ mà cô muốn báo thù là ai, tại sao cô sẽ chết, và lý do mà bác quản gia yêu cầu tôi giúp cô ấy.
145 Dù có chút sợ hãi, tôi vẫn cúi người xuống kiểm tra. Cảm nhận hơi thở anh ta đã không còn, tôi đành tỏ ra bất lực. Tôi ngó về phía cánh rừng. Tiếng súng kia vẫn còn tồn tại, âm thanh cho biết có lẽ vị trí của đám người náo loạn ấy đang rất gần đây.
146 “Tôi yêu cậu…” “Lần chia ly này có thể là mãi mãi…Cậu nhất định phải sống tốt đấy. ” “Vĩnh biệt Kuro…” Tôi mở choàng mắt thoát khỏi giấc mộng, mồ hôi vã ra như tắm.
147 . Phố Tokyo náo nhiệt hun đúc không khí buổi tối tháng 3 trở nên ấm áp hơn. Tôi đã xuất viện, vết thương nơi chân lành lặn trở lại, độc tố trong người hoàn toàn được đẩy ra hết.
148 Anchorage, bán đảo Alaska, Hoa Kì. Sau gần một ngày ngồi trên máy bay, tôi tức tốc tìm ngay khách sạn để nghỉ ngơi. Cũng vì múi giờ hai nơi quá chênh lệch, tôi là kiệt sức không còn gì để nói.
149 *Pằng!* Vẫn còn trong cơn hoảng loạn, phản xạ của tôi không tốt cho lắm. Tôi quay người chạy đi, lập tức bị một phát đạn bắn trúng lưng. Nhưng mà. . .
150 Tôi đã thuận lợi tiến vào bên trong. Gian phòng to lớn một lần nữa tái hiện trước mắt, tĩnh lặng như tờ là những điều tôi có thể cảm nhận ở hiện tại. Đứng ở phòng khách, tôi nhanh chóng hướng ánh nhìn về phía hai thi thể ngày hôm qua vốn dĩ vẫn còn ở đó, nhưng hôm nay, hoàn toàn sạch bóng, không có thi thể nào, không có vết máu, cũng không có dấu hiệu ẩu đả xô xát.
151 Ngồi nửa ngày suy nghĩ, tôi cuối cùng cũng có thể cho ra phương án tốt nhất. Đó là, nghe theo sự chỉ dẫn của Henry. Mặc cho những cam go có thể gặp phải, tôi vẫn muốn thử một phen.
152 Hắn ta tức giận, nhắm bắn vào tôi. Dĩ nhiên tôi đã lăn người sang một bên né tránh. Sau khi thấy tôi thành thục né được đường đạn của mình, hắn mở tròn đôi mắt kinh hoàng.
153 Kết thúc ngày, tôi ủ rũ lết lết về chỗ ở. Trông bộ dạng tôi hiện tại chẳng còn một chút gì là sức sống. Biết ngày hôm nay sẽ công cốc, nhưng tôi vẫn cố dốc sức.
154 . . . “Theo lời của nàng. Kẻ nội gián này, nàng có biết. Giữ lại tính mạng cho cậu ta, và mang về tra khảo. Không chừng nàng có thể tìm ra manh mối về tổ chức đứng sau.
155
“Sakura~?”
“Ừ. Là tôi. . . ”
Tôi lột chiếc mặt nạ vướng víu kia ra, nhìn cô cho thật kĩ một lần nữa. “Bắt được cậu rồi nhé. ” Rồi tôi ôm cô thật chặt, như muốn đem cô hoà tan cùng thân thể mình.
156 - Tèn ten~ Xin chào, tớ đã thi đại học xong rồi nha + bung xoã các kiểu, nên hôm nay mới có chap mới nha =))))
- Cảm ơn đã ủng hộ tác giả :))
. . .
157
PART 1: LÀ CHỊ ÉP TÔI.
Sau một hồi lâu thừ người nhìn vào đôi bàn tay mình, tôi vội lục tìm điện thoại trong túi. “Anh Thâm trầm. . . tôi đang ở trong phòng mình.
158 Chào các bạn, tớ nói chút nhé :v Vì chap 52 có cảnh H vô cùng sắc nên không post công khai được, tớ sẽ dẫn link đến web wordpress. Để vào đọc được, mọi người cần phải có mật khẩu.
159
Bắt taxi, tôi trở về khách sạn. Vừa bước xuống xe, đã có một người mặc bộ vest tiến đến, trực tiếp trả một số tiền mặt với trị giá khá lớn cho tài xế và không hề lấy lại tiền thừa.
160 . . .
Công xưởng X, người ta sẽ nghĩ nó nhỏ nếu đứng nhìn từ góc độ ngoài. Nhưng bước vào bên trong, tôi cảm tưởng như rằng nó vừa được kéo giãn cả tấc chỉ trong vài phút.