1 Ngày nảy ngày nay, tại một ngôi trường có tên là Danh Vọng, năm đó có một khóa học sinh thật tiêu biểu, tiêu biểu cho cái người ta gọi là sự học. Sở dĩ trường đó có tên là Danh Vọng vì đó là một trường cũng thuộc hạng Top ten trong thành phố, rất nhiều học sinh ước ao được học trong ngôi trường đó nhưng sự thật sau khi họ vào được trường rồi thì chỉ có họ mới hiểu.
2 Vy dậy đi học không con?- DạThế là một ngày mới nữa lại đến. Mở mẳt ra nhìn qua cửa sổ phòng mình, Vy chẳng nhìn thấy trời đất gì mấy vì đã bị mấy nhà bên cạnh che chắn hết, nhưng những tia nắng hiếm hoi len lỏi được vào căn phòng của Vy cũng khiến cô cảm thấy lòng mình vui hơn.
3 Bốn năm là một khoảng thời gian không quá ngắn để quên một người nhưng cũng không đủ dài để khiến cho hình bóng người ấy mờ sạch khỏi tâm trí bạn. Không quên hắn nhưng cũng không còn nhớ, đó là một loại cảm giác mơ hồ cứ ẩn ẩn, hiện hiện trong tâm trí bạn.
4 “Cho đến bây giờ em vẫn còn yêu anh, yêu anh rất sâu đậmDù là tình yêu hay tình bạn thì cũng đều đượcĐó là niềm hạnh phúc trong trái tim emDù em biết tim mình đang đau nhói…”Tiếng nhạc chuông bài “Em sẽ ổn thôi” của Vương Tâm Lăng đã từ lâu trở thành nhạc chuông điện thoại của Kiều Vy.
5 Khi Tử Du đưa cô về đến nhà thì trời đã nhá nhem tối. Cũng chỉ tại đang đi, anh kêu đói, mà về nhà lại không có ai nên muốn mời cô đi ăn cùng rồi hẳng về.
6 Xe cứ thế lăn bánh bon bon trên đường, hôm nay Tử Du lại trở nên bí hiểm một cách kì lạ. Cả đường đi, việc anh không nói không rằng gì cũng khiến Kiều Vy có chút giật mình.
7 - Alo!- Em tan học chưa?- Em mới tan. Sao anh?- Anh qua đón nhé. - Anh tan làm rồi à? - Ừ, hôm nay không phải đi gặp khách nên anh về luôn thôi. Chờ anh.
8 Sau ngày hôm ấy, hai người cũng tự giác không ai nhắc đến sự việc đó nữa. Dù biết rằng ngày hôm đó đã khơi gợi lại nỗi đau trong lòng cô nhưng Tử Du lại không tự chủ được mà cảm thấy thực ra như thế cũng không có gì là không tốt.
9 Đôi khi cái gọi là tình yêu lại vô cùng đơn giản. Không cần lí do, chỉ cần cảm thấy hai con tim đồng điệu là có thể yêu được rồi. Nhưng tình yêu liệu có thể bền vững được đến đâu, đó lại là một vấn đề khác.
10 Anh không ghen có lẽ vì anh tự tin, anh đủ tự tin vào tình cảm của cả hai, anh tự tin rằng dù Vũ có xuất hiện cũng sẽ không thể chia cắt được bọn họ. Vì một lẽ, anh xứng đáng với cô, xứng đáng với tình yêu mà cô dành cho anh, xứng đáng với bó hoa hồng trắng mà một ngày đẹp trời nào đó, anh đã tặng cho cô.
11 Tử Du thừa nhận tuy anh không phải là một người ghen bóng ghen gió, rồi vì hành động ghen tuông mù quáng mà kiểm soát, nghe lén hay đọc lén tin nhắn của người yêu, nhưng khi nhìn thấy Vũ gọi, anh đã muốn nghe điện thoại xem rút cục cậu ta có gì cần nói với Kiều Vy nhà anh.
12 Từ sau cái lần ầm ĩ ở quán cà phê hôm ấy, mọi chuyện cứ thế trôi qua, không ai nhắc đến chuyện này nữa, Vũ cũng không xuất hiện trước mặt Kiều Vy nữa, cũng không còn bó hoa hồng trắng ngoài cửa mỗi sáng nữa.
13 Từ sau cái lần ầm ĩ ở quán cà phê hôm ấy, mọi chuyện cứ thế trôi qua, không ai nhắc đến chuyện này nữa, Vũ cũng không xuất hiện trước mặt Kiều Vy nữa, cũng không còn bó hoa hồng trắng ngoài cửa mỗi sáng nữa.
14 Thế mà nhoáng một cái, thời gian thấm thoát như thoi đưa, Kiều Vy đã lại chuẩn bị hết năm ba. Còn nhớ giờ này cách đấy một năm, Tử Du và cô vẫn chỉ là những người xa lạ.
15 Có người từng nói “Khi bạn yêu một ai đó, nếu như bạn có người đó thì bạn đã có tất cả rồi. Còn nếu không có người đó, mọi chuyện đều trở nên không còn quan trọng nữa.
16 Trong bệnh viện, một cô gái đang nằm bất động trên giường bệnh. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô, nhưng ai cũng có thể nói cô đang hạnh phúc. Khuôn mặt bình yên, như thể cô đang rất hạnh phúc trong thế giới của mình, không có ai có thể phá vỡ được thế giới bình yên đó của cô vậy.
17 Sau khi Kiều Vy ra viện được một tháng, mọi chuyện dường như cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo vốn có của nó. Tình cảm của Kiều Vy và Tử Du thì ngày càng hạnh phúc khiến Krystal suốt ngày trêu cô, hai người định bao giờ thì làm tiệc cưới vậy.