1 Bóng dáng nhỏ bé xiu quẹo trong màn đêm, cô cố gắng lết thân mình một cách nặng nhọc, đau đớn tê tâm, khoé mi lạnh lệ, đôi môi tái nhợt khẽ run rẩy, mắt vô hồn bị màn sương mỏng bao trùm lấy.
2 Hoa Thiên Tuyết càng lớn càng xinh đẹp, cô như nữ tử băng thanh ngọc khiết, khuôn mặt lãnh đạm ít khi cười cả người gầy nhom nhưng không hề sơ xác. Vẫn là cô ngày ấy nhưng linh hồn thì không phải nữa, đã ba năm Tuyết phải sống trong đau tâm đến liệt, hận tình đến tàn thương, sống nhưng mặc hắn sắp đặt.
3 Cái mộng ước của Hoa Thiên Tuyết đã tan thành mây khói, bạn bè ư? Nụ cười hay những bọn nhóc phá phách? Tất cả đều sụp đổ trước mắt cô, cả lớp trao cho cô cái ánh nhìn chán ghét, căm thù đến lạnh xương sống rồi.
4 Hai ngày trôi qua Thiên Tuyết chỉ có thể nằm sấp khi ngủ, tấm lưng ê ẩm, đau rát nhưng có lẽ đã quen rồi nên cô không còn quan tâm đến nữa. Dương Hạ Vũ vẫn vậy, hắn làm như chưa có chuyện gì xảy ra đặt cô trong lòng, hắn tựa người vào thành giường thiêm thiếp ngủ.
5 Ơn phước mà Dương Hạ Vũ trao cho Hoa Thiên Tuyết còn hơn cả loại độc dược ăn nát lục phũ ngũ tạng, đau đớn gặm nhấm tàn thương linh hồn thuần khiết, từ một cô bé hay cười, hồn nhiên ấp ủ một tình yêu trong sáng nay lại trở thành người phụ nữ tâm lạnh như băng, tình tàn như cát bụi, tâm tư sâu thẳm đến khó đoán.
6 Kích động, Thiên Tuyết giật phắt bàn tay đang bị siết chặt bởi Hạ Vũ, cô nhìn người trên sân khấu mà lòng hoảng loạn, đây chắc chắn không phải chàng trai trong trường vì cậu ta đang nằm trong viện thương tích đầy người kia mà, vậy kẻ đang đứng trên sân khấu ấy không thể nào người giống người, chắc chắn cô không quá tam ba bận như thế mà cứ nhìn nhằm.
7 Dương Hạ Vũ mang trong lòng tâm trạng tồi tệ, máu điên của hắn có thể dâng trào bất cứ khi nào, bước vào phòng mắt đẹp liền tìm bóng dáng thiên hạ nhỏ nhưng chẳng thấy đâu, từ tốn đến gần cửa sổ hắn nhìn ra ngoài khoảng sân trống cũng không thấy, lại một cơn thủy triều dâng cao, hắn nâng khóe môi cười tức giận.
8 Nâng nhẹ mí mắt một cách nặng nhọc, thân thể tê dại cùng tấm lưng đau buốt, Hoa Thiên Tuyết khẽ chớp mi tiệp đưa ánh sáng dịu dàng qua khóe mắt, không gian trở nên hiền hòa dễ chịu, đảo mắt Tuyết dừng lại nơi bóng dáng to lớn vững chắc đang ôm cô trong lòng.
9 Mở mắt tỉnh dậy Thiên Tuyết thấy mình nằm trong phòng bệnh, mùi thuốc sát trùng nồng nặc cứ xộc lên mũi làm cô khó chịu đến buồn nôn, chiếc lưỡi đau nhói cùng cảm giác khó chịu nơi đỉnh đầu, chết cũng không xong đúng là ông trời không thương cô rồi.
10 Hoa Thiên Tuyết lùi dần ra sau cho đến khi đụng phải thành ghế thì dừng lại, cô đưa mắt hoảng hốt đau thương nhìn người trước mặt, cuốn họng cùng âm quản không thể phát ra nổi.
11 Về tới nhà Dương Hạ Vũ sai người giám định ngay cho dù nó chỉ mới là hòn máu nhỏ bé thôi, kết quả được đưa đến chưa đầy một tiếng, hắn mãn nguyện nhìn tờ giấymà cười toe, 99% phần trăm, một con số khá lớn đấy.
12 Hoa Thiên Tuyết trở về nhà trong tâm trạng hỗn loạn, mớ suy nghĩ bòng bong khiến cô quay quần khó hiểu, cuối cùng Dương Hạ Vũ đang có âm mưu gì sắp tới đây.
13 Ánh mắt tán thưởng của Thiên Tuyết làm người bước đến tiếu hài mỉm cười, bắt tay lịch sự với Lý Mẫn Hào, anh ta nhìn cô chăm chăm. Hào cười xả giao giới thiệu:- Đây là vị tiểu thư xinh đẹp Hoa Thiên Tuyết, còn đây là thiếu gia Trần - Simon Trần.
14 Hạ Vũ mang Thiên Tuyết trở về nhà trong tâm trạng bực bội, máu xông lên tới não, nhưng dáng vấp vẫn cứ vân đạm khinh phong và điều đó làm cho Tuyết run rẩy cuối mặt nhìn vào những đốt tay của chính mình.
15 Cả một ngày buồn tẻ chẳng làm gì ngoài việc trông em bé ra thì Thiên Tuyết còn rỗi hơi ngắm nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ, sự vô tình lạnh nhạt của cảnh vật cũng như con người được tô điểm rõ trên từng chi tiết, Lông Vũ khẽ cọ sát bộ lông trắng của nó vào tay cô ngụ ý muốn vuốt ve, còn Bảo Trân xinh xắn cứ hiền hòa trong giấc ngủ.
16 Một tháng nữa lại trôi qua trong sự yên bình, êm ả, Hoa Thiên Tuyết chống cằm nhìn Liễu Bảo Trân ăn nốt chén bột dinh dưỡng, cô bé mới bốn tháng tuổi thôi lại có thể cầm muỗng mút ăn ngon lành, bàn tay nhỏ bé cầm không chặt cán muỗng làm bột rơi rải vung khắp ra bàn nhưng lại vô cùng đáng yêu.
17 Ngày chủ nhật buồn bã, mọi thứ quá yên lặng ngay chính ngôi nhà của Dương Hạ Vũ, hắn lại phải đi cùng cha sang Úc ký hợp đồng gì đó mà Thiên Tuyết rất lâu sau cũng không thể hiểu được.
18 Xong phiên họp, Dương Hạ Vũ cấp tốc trở về nhà, lúc về tới cũng đã qua ngày mới mất rồi, Hoa Thiên Tuyết đã ngủ say cùng Trân Trân, hắn mệt mỏi bước đến cạnh giường, đưa đôi tay vuốt nhẹ mi mắt nhắm chặt của cô mà thở dài ngao ngán.
19 Cuối cùng thì yêu cầu của Thiên Tuyết cũng được chấp nhận, khoảng chừng nửa tiếng sau Dương Hạ Vũ đã có mặt dưới nhà cùng cô và Trân Trân, hắn đưa cả hai người trên chiếc BMW mới toanh nhập từ Pháp về, dáng vẻ quý phái, lịch lãm tô điểm bởi màu xám sang trọng bóng loáng.
20 Dương Hạ Vũ đến công ty nhanh trong chớp mắt, hắn sửa sang lại bộ quần áo chỉnh tề và rồi mâu quang hắn lướt nhìn cô thư ký xinh đẹp bên cạnh, cô vô ý quyến rũ hé mở đôi môi căng mộng, thật hoàn hảo, đáng yêu.