21 Đưa Lưu Hạnh Trang đi được một đoạn chưa ra ngoại thành mà lòng Hạ Vũ chợt cồn cào, có gì đó bất ổn mà hắn không hề hay biết, gọi điện thoại cho Đỗ Phương đến, Hắn nhờ Phương đưa Trang đi dùm, còn bản thân phải trở về nhà ngay, hình như Tuyết gặp phải chuyện không ổn.
22 Thiên Tuyết sợ hãi ngồi tựa vào đầu giường, đôi chân cô cong lại phòng bị, ánh mắt giễu cợt nhìn người trước mặt:- Làm ơn thả tôi ra đi. Và anh cần được giúp đỡ, anh đang bệnh.
23 Sau khi dùng bữa xong Thiên Tuyết bỗng thấy rất buồn ngủ, cô chưa kịp hiểu vấn đề vì sao thì ý thức đã tan biến theo giấc mộng đẹp rồi. Mặc Nghiêm ngồi bên cạnh, nhìn cô rơi vào giấc ngủ, khóe môi bất giác nâng cao, chỉnh lại tư thế cho Tuyết, anh cũng leo lên giường nằm cạnh bên cô, đầu cô gối trên tay anh, nhẹ nhàng tựa vào bờ vai rắn chắc.
24 Hoa Thiên Tuyết cựa quậy, cố thoát khỏi vòng tay lạ lẫm của ai đó, mở choàng mắt, cô không mấy kinh ngạc khi Mặc Nghiêm thản nhiên ôm cô, có lẽ cô cũng đoán được khi đôi mi hé mở.
25 Buổi tiệc diễn ra vào mười chín giờ, nhưng khoảng mười tám giờ kém mười lăm phút, mọi người đã có mặt đầy đủ cả rồi. Hoa Thiên Tuyết, chẳng biết tại sao nhiều người đến như thế, Mặc Nghiêm lại nói với cô rằng ngày hôm nay cô là nhân vật chính.
26 Hoa Thiên Tuyết đỡ lấy mẹ bước vào nhà, bà họ Thẩm nên mọi người hay gọi là thím Thẩm, dân quê nên chẳng ai thấy ngại còn coi đó là cái tên gọi thân mật nữa cơ, nhưng lên thành thị thì thật không hay.
27 Trong bóng đêm mờ mịt, Thiên Tuyết đưa tay cố nắm lấy một tia sáng nhỏ nhoi đang cố chiếu rọi qua mi mắt cô, nhưng chẳng thể nào đụng tới được và rồi trong một chốc.
28 Lưu Hạnh Trang mệt lừ, cô đã đấu mắt với Lý Mẫn Hào gần một ngày trời rồi, bụng đói meo vang lên những thanh âm ngượng nghịu, cảm thấy rất muốn đi thỏa mãn nỗi buồn nhưng miệng bị bịp chặt, thì sao mà nói được.
29 - Tại sao tôi vẫn chưa chết?. . . Dương Hạ Vũ mở mắt, khuôn mặt mệt mỏi, khốn khổ nhìn vú hai, cánh tay hắn không hề có sức lực để nhấc lên, cổ tay hơi đau có lẽ thuốc tê đang dần hết.
30 Hai ngày sau. Tố An nằm trên giường chán nản, bỗng nhiên tờ báo ngứa mắt xuất hiện nơi góc cửa quần áo, lời thúc dục nào khiến cô bước tới cầm lên xem.
31 Mặc Nghiêm đau khổ kể lại sự tình năm ấy cho Hoa Thiên Tuyết nghe, lời anh vừa dứt cũng là lúc cô lấy lại được nhịp thở, tâm tình trở nên thổn thức, lẫn lộn như mớ bòng bong.
32 Lưu Hạnh Trang tỉnh dậy, cả người mệt nhừ, tay chân tê cứng không thể cử động nổi, cô khẽ quay đầu nhìn về phía bên cạnh, trong một khắc chạnh lòng. Cô như muốn òa khóc:- Mẫn Hào, hãy tha cho tôi đi được không?.
33 Lạnh toát người, Hạnh Trang bừng tỉnh giấc, trán thấm đẫm mồ hôi, tay chân nhẹ bẫng huơ cao nhưng bị bàn tay ai đó chụp lại:- Em không sao chứ? Tại sao đổ mồ hôi lắm thế?.
34 - Dương Hạ Vũ. - Hử?. - Em muốn đi biển lắm!. - Ba ngày sau sẽ đi. - Thật chứ?. - Thật. Hoa Thiên Tuyết nằm trong lòng Hạ Vũ, tay nghịch nghịch cúc áo muốn đứt ra ngoài, dáng người cô sau khi sinh nhẹ hơn rất nhiều, hắn ôm cô trong lòng tựa như không.
35 Dương Hạ Vũ bàng hoàng khi tỉnh lại, ánh mắt hắn đơ tại chỗ nhìn kẻ bên cạnh, có ai tát cho hắn mấy cái để tỉnh khỏi giấc mộng kinh khủng này không? Cả người hắn trần trụi cọ sát với chiếc chăn bông mềm mại, không có gì lạ cả, phòng làm việc của hắn liên thông với một phòng ngủ.
36 - Em muốn đi biển. Hoa Thiên Tuyết nằm trong lòng Dương Hạ Vũ, đôi má hồng nhuận yêu kiều mà nũng nịu, hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, lười biếng ậm ừ vài lời sau đó lại đi sâu vào giấc ngủ.
37 Dương Hạ Vũ ngồi trên ghế xoay, hắn chán chườn chống tay nơi cằm, mắt hướng về phía màn hình máy tính. Thông tin về Lý Mẫn Hạo tràn ngập các mặt báo, theo đó là khuôn mặt Lý Mẫn Hào điên điên dại dại bước bên cạnh, Lý Tư đi đầu đoàn người ánh mắt vẫn cáo già như xưa.
38 - Hình như cô không hoan nghênh tôi thì phải?. Tố An khoanh tay, tựa lưng vào tường, ánh mắt cô dường như mang theo sự oán hận nhưng không biểu hiện rõ, khóe môi nhếch nhẹ tạo nên nụ cười giễu cợt, châm biếm.
39 Một tuần trôi qua, tung tích của hai đứa trẻ vẫn nguyên vẹn con số không, Thiên Tuyết trở nên trầm mặc, Hạ Vũ dùng mọi cách để cô chú ý nhưng Tuyết chỉ nhắm mắt đi sâu vào giấc ngủ xem hắn như không khí.
40 Đám người của Lưu Ngọc Thái và Đỗ Phương sau khi nhận được tin báo có nội gián trong cục bộ liền liên lạc với Dương Hạ Vũ nhưng không thể. Nhờ GPS mà hai người bọn hắn mới tìm thấy Vũ ở một ngõ cụt, trên người đầm đìa máu đương trong tình trạng bất tĩnh.