1 "Đẹp trai thật nha!""Quả là trăm nghe không bằng một thấy!""Gương mặt dễ nhìn, vóc người khá chuẩn. ""Không thể, không thể! Đẹp trai như vậy chắc là có bạn gái rồi! Hu hu!""Nghe nói cậu ấy chơi bóng rổ giỏi lắm.
2 Chương 2. Rốt cuộc nữ sinh mới chuyển tới xấu hay đẹp?Tối đêm đó, bầu trời đột ngột tức giận, mưa gió tầm tã càn quét qua nhiều nơi, sấm chớp như một con thú dữ gào thét trên bầu trời, khiến cả bầu trời tối sầm bừng sáng lên.
3 Chương 3. Cảm giác đặc biệtBên ngoài trường, Liễu Như bước xuống xe, tạm biệt ba mẹ một chút: "Ba mẹ hãy tin tưởng con, hôm nay con sẽ không trốn học đâu.
4 Chương 4. Âm mưu gây sự chú ýLiễu Như mang theo cảm giác đặc biệt đi tới chỗ ngồi của mình. Chỗ Liễu Như ngồi là cái bàn ở trong góc trái của lớp. Liễu Như ngồi một mình.
5 Chương 5: Thích thật sao?Thời gian có lẽ là một món đồ chơi khó kiểm soát nhất. Lúc thì cảm thấy nó trôi qua thật chậm đến phát chán, lúc thì cảm thấy nó trôi qua thật nhanh đến mức không thể tin nổi.
6 Chương 6. Lí do thíchBây giờ trong phòng chỉ còn lại một mình Liễu Như. Xung quanh cô là những món đồ đạc nằm lộn xộn, trong đầu cô cũng là những suy nghĩ lộn xộn chồng chất lên nhau.
7 Chương 7. Chúng ta là hai thế giớiCuối cùng hai người cũng đi tới điểm đích. Khung cảnh vườn hoa của trường hiện lên trước mặt hai người, khiến cả hai bất động trong vài phút.
8 Chương 8: Tôi đáng sợ lắm, đúng không?Liễu Như về tới kí túc xá. Cô ngồi xuống giường, có chút bất an nơi lồng ngực, cũng có chút an tâm. An tâm ở chỗ, Minh Phong không ghét mình.
9 Chương 9: Đơn giảnMinh Phong bên ngoài vẫn là thần thái ung dung, nhưng bên trong không hề thoải mái chút nào. Hôm nay cậu có chút không được khỏe, sắc mặt hơi âm trầm.
10 Chương 10: Con đường chinh phục Minh PhongVừa sáng sớm, Lâm Việt và Tuyết My đã bị triệu tập tại phòng kí túc xá của Liễu Như. Hai người, một kẻ ngáp ngắn, một kẻ ngáp dài, sắc mặt còn chưa tỉnh táo hẳn.
11 Chương 11. Một phút nói được một câuLiễu Như, Tuyết My và Lâm Việt cùng nhau đến lớp dưới ánh bình minh tinh mơ. Vì thời điểm này còn khá sớm nên chỉ có thưa thớt vài học sinh xuất hiện.
12 Chương 12. Không đáng bận tâm đếnLiễu Như nghe thấy câu trả lời của Minh Phong, có chút bất ngờ, cũng có chút thất vọng: "Cậu không muốn cho tớ số điện thoại thật sao?" Liễu Như còn sót lại một nửa tia hy vọng, mong rằng Minh Phong chỉ là đang đùa với mình.
13 Chương 13. Chuyện muốn nói còn rất nhiềuNgày hôm sau, Liễu Như đến lớp vô cùng sớm, nhưng mà không có rủ thêm Tuyết My và Lâm Việt. Liễu Như cũng không phải người không biết đạo lí, mặc dù hai người nọ là bạn thân của cô nhưng cô cũng không thể lợi dụng, không thể gây ảnh hưởng không tốt tới họ.
14 Chương 14. Chuyến xe buýt kỉ niệmThành phố sau một đêm nghỉ ngơi lại vươn mình thức giấc. Liễu Như đã rời giường từ rất sớm. Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân, sau đó đi ra ngoài ban công đón bình minh.
15 Chương 15. Một phần của cuộc sốngLiễu Như từ trong văn phòng phẩm của trường bước ra, thật trùng hợp gặp phải Đức Hải: "Hôm nay chúng ta thật là có duyên!"Đức Hải cũng có chút bất ngờ: "Là cậu sao? Đúng là có duyên thật.
16 Chương 16. Minh Phong chơi thể thaoÁnh mặt trời hiền diệu nằm ở trên cao, soi sáng một nửa thế giới, soi sáng cả thành phố, soi sáng cả trường học, soi sáng một đám người của lớp 12A1 đang lười biếng khởi động cho tiết thể dục.
17 Chương 17. Thần tượng của Liễu NhưĐồng hồ báo thức reo inh ỏi, âm thanh đinh tai nhức óc kéo Liễu Như từ trong giấc ngủ mê tỉnh dậy. Cô trùm chăn kín mít, mặt mũi không thấy đâu, chỉ thấy một cánh tay thò ra ngoài, mò đông mò tây.
18 Chương 18. Hướng về một nơi ( 1 )Liễu Như vừa bước vào phòng kí túc xá của mình chưa được bao lâu liền bị Lâm Việt làm cho hoảng hốt. Lâm Việt nửa sống nửa chết chạy lại, hai tay chống gối thở hì hục.
19 Chương 19. Hướng về một nơi ( 2 )"Cậu vừa đi đâu về thế?" Giọng Liễu Như trở nên khác lạ, có phần nhẹ nhàng và rụt rè. Mặt của cô bị màu đỏ của ngượng ngùng chiếm đóng không biết từ lúc nào, nhưng mà cô cũng không có phát hiện ra.
20 Chương 20. Một ngày nào đóLiễu Như đã nói sẽ tiếp tục đến phòng của Minh Phong chơi nữa, lúc nghe được câu nói này, Minh Phong hoàn toàn để ngoài tai, hoàn toàn không để ý đến một chút nào.