1 Đi học về, tôi lôi xấp hình mới rửa hồi trưa ra xem lại. Tấm hình của hắn cũng được rửa ra, nhìn đi nhìn lại thì đây quả là tấm hình đầy tính nghệ thuật.
2 Tôi đi dạo khu hội chợ sách được mở ở công viên gần nhà giữa cái nắng chang chang, than thân trách phận sao ông trời lại hành hạ tôi như vậy. Để tìm một cuốn sách giá rẻ có thể hợp sở thích quả là một chặng đường đầy gian khổ.
3 - Rốt cuộc anh muốn gì đây? – Tôi rùng mình vì cảm nhận được luồng yêu khí xung quanh - Nhìn sau lưng, cô rất có phong thái, nên tôi chợt nghĩ sao mình không mời cô một ly cà phê nhỉ? Tôi lập tức quay người lại.
4 Hắn im lặng nhìn xuống cổ tay trái của tôi. Tôi giật mình, theo phản xạ kéo tay áo xuống che đi. Hắn dời ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, cặp mắt trở nên xa xăm vô tận.
5 Tôi nhìn anh nở nụ cười thật tươi. Tôi ngồi xuống, chạm tay lên khuôn mặt anh - Anh, em mới mua một cuốn sách. Anh có muốn nghe thử không? À, hay để em đọc cho anh nghe hen! Tôi lôi cuốn sách mới mua từ trong túi.
6 Tôi cùng nhỏ bạn ra về khi trời đã tối đen như mực. Nó vừa đi vửa chửi rủa tôi, nào là đã hành hạ nó, rồi thì sau này sẽ bỏ mặc tôi ở trong chỗ đó…. Tôi phì cười, lần nào nó cũng nói thế nhưng có lần nào bỏ mặc tôi được đâu vì nó biết tôi không nhìn thấy rõ vào ban đêm.
7 “Thì thôi xem như chuyện mình chưa bắt đầu, để cho lòng này nhẹ vơi nỗi sầu…. ”. Tôi giật mình, với tay lấy điện thoại. Mới bảy giờ sáng, không biết tên nào to gan phá hỏng giấc ngủ của tôi - Alô! - Đại tỷ, lên mạng gấp.
8 - Anh là fan cuồng của hắn hả? Sao cái gì cũng biết vậy? – Tôi vuốt vuốt cằm, ánh nhìn lộ vẻ “xem thường” Chủ nhiệm lại nhéo má tôi. Tôi xoa xoa má, nhìn chủ nhiệm căm hận mà không làm được gì.
9 Ông Vương đập tờ bào lá cải lên bàn, khuôn mặt lộ rõ vẻ giận dữ - Cái này là sao? Hắn nhún vai, dường như nhân vật được đề cập trong bài báo không phải là hắn.
10 - Mày hả? Tao đâu có quên cuộc hẹn với mày. Tao ngồi ở địa điểm cũ nè - …. - Thôi mày tự đi ra đi, tao lười qua rước mày quá. Vậy hen, ày mười phút. Tôi cúp điện thoại, dùng ánh mắt “lịch sự” của mình chớp chớp nhìn người đối diện để hắn biết rằng tôi có cuộc hẹn sắp tới ở đây và tốt nhất là hắn nên rời khỏi.
11 Đặt bó hoa truớc mộ anh, tôi khẽ ngồi xuống, đưa lay quệt lớp bụi mờ trên tấm ảnh. Tôi bứt bứt đám cỏ dại vừa mới mọc, mới không tới có 1 tuần thôi mà chúng nó đã mọc lại nữa rồi.
12 - À thế à! – Tôi gật gật đầu – Hai người nhìn cũng đẹp đôi lắm ‘‘Bốp’’ Tôi bị tiếng động đó làm cho giật bắn người. Hắn nỡ ra tay tát một cô gái yếu đuối như vậy.
13 Khi tôi mở mắt đã thấy hắn ngồi trên ghế sofa bên cạnh giường. Theo phản xạ, tôi ngồi bật dậy, chỉ tay vào mặt hắn - Anh…. . – Tôi vừa nhìn hắn vừa quan sát xung quanh – Tôi đang ở đâu đây? - Nhà tôi! - Sao tôi lại ở nhà anh? Tôi vừa hỏi vừa bước xuống giường.
14 Tôi cảm thấy đất trời rúng động, thật sự rất đáng sợ. Tôi mím chặt môi lại, tay chân đã không thể cử động, miệng cũng không thể nói, tôi lúc đó cảm thấy giận mình ghê gớm.
15 Tôi nằm trên giường, vội vàng trùm chăn khi nghe thấy tiếng bước chân của anh, còn giả vờ rên rĩ nữa chứ - Hạ Linh, em ăn chút cháo đi! - Không ăn! – Tôi trốn trong chăn, nhất quyết không ló đầu ra - Ăn một chút thôi – Anh vẫn kiên trì ngồi năn nỉ tôi, giọng điệu đáng thương - Ngán lắm! - Thế em muốn ăn gì? Anh đi mua cho em! - Ăn phở nhé.
16 ‘‘Min là nhà văn không thích xuất hiện trước đám đông cũng như trên màn ảnh truyền hình, ngay cả hẹn phỏng vấn với anh cũng là một việc rất khó khăn… - PV: Anh được biết đến như một nhà doanh nghiệp trẻ, không biết cơ duyên gì dẫn anh đến với sự nghiệp văn chương? Min: Năm tôi 21 tuổi, cuộc đời tôi trải qua một biến cố.
17 Quỳnh Như như một con mèo ngoan ngoãn, ngồi nép trên chiếc sofa trong phòng làm việc của ông Vương. Nước mắt ngắn dài của cô ta làm ông Vương thương cảm - Con gái, sáng sớm đã khóc rồi.
18 - Con khi nào mới hết gây chuyện đây? – Ông Vương quăng tờ tạp chí ra trước mặt hắn - Cũng chỉ là một bài phỏng vấn. Ba làm gì mà tức giận như vậy? - Con….
19 Tiểu hồ ly chạy vòng vòng quanh chân tôi, dấu hiệu em ấy muốn đi dạo lắm rồi. Tôi nhăn mặt, đang lười chết đi được, đi dạo cái gì chứ. - Dẫn em đi dạo kìa! – Mama tôi lên tiếng - Con lười lắm! – Tôi tiếp tục xem tivi – Tiểu hồ ly ngoan, mai chị dắt đi nhé! - Bây chỉ hứa suông, nó mà biết nói là chửi bây “xạo” rồi! Tôi thở dài, lấy sợi dây quàng vô cổ tiểu hồ ly dắt ra khỏi nhà.
20 Tôi vừa nói vừa tháo sợi dây móc ở điện thoại đưa cho hắn: “Này, mới mua sáng nay đấy! Không phải đồ cũ đâu!”. Hắn cầm lấy sợi dây điện thoại, ngắm nhìn kĩ lưỡng.