Nơi Nào Dành Cho Tình Yêu Chúng Ta Chương 9
Chương trước: Chương 8
Ông Vương đập tờ bào lá cải lên bàn, khuôn mặt lộ rõ vẻ giận dữ
- Cái này là sao?
Hắn nhún vai, dường như nhân vật được đề cập trong bài báo không phải là hắn. Vẫn cặm cụi ăn sáng, hắn bỏ qua tiếng quát tháo của người đối diện
- Ba đang hỏi con đó?
- Ba muốn hỏi về vấn đề gì? – Hắn lúc này mới ngước mặt lên nhìn ông
- Cô gái này….. Sao con lại đi chung với cô ta?
- Một người bạn thôi.
- Tránh xa cô ta ra. Ba không muốn chuyện này ảnh hưởng đến việc của con và Quỳnh Như
- Chẳng lẽ bây giờ việc con có bạn cũng bị cấm cản sao? Với lại cô Quỳnh Như gì đó, làm ơn đừng nhắc đến cô ta trước mặt con! – Hắn bực tức đứng dậy, chấm dứt cuộc tranh cãi
Sau khi hắn đi khuất, ông Vương ra hiệu cho trợ lý của mình lại gần, tay chỉ vào hình cô gái trên báo
- Sao nó lại gặp cô ta. Chẳng lẽ nó….
- Tôi nghĩ cậu ấy không biết gì đâu thưa ông – Trợ lý cúi đầu nói
- Để ý nó cho tôi! Đừng để cô ta gặp nó lần nào nữa.
- Vâng, thưa ông!
- Cô đến gặp tôi sớm hơn tôi nghĩ – Hắn nhìn tôi, miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười “gian xảo”
- Anh muốn gì? – Tôi trừng mắt nhìn lại hắn
- Cô hỏi thế là sao?
- Tôi đã nghe nói về anh, và tôi đã biết trừ khi anh muốn, nếu không những tấm hình đó sẽ không bao giờ xuất hiện trên mấy tờ báo lá cải đó.
- Tôi không nghĩ mình có tài cán như vậy. Họ thích thì đăng, sao tôi có thể cấm cản được. Những gì người khác đồn đại về tôi, hình như càng ngày càng giống tiểu thuyết thì phải.
- Anh… nói thật chứ hả?
Hắn bật cười trước câu hỏi ngu ngơ của tôi. Chẳng lẽ hắn lại thừa nhận mình nói xạo, thừa nhận rằng mấy tấm ảnh đó là do hắn muốn tung lên. Hắn nhấp một ngụm cafe, lắc lắc đầu ra vẻ cảm thông cho cái trí tuệ thiếu thước tấc của tôi.
- Tin hay không tùy cô!
- Chả biết nổi mấy nguời! Tức thật bị chủ nhiệm lừa một vố! Không thèm phỏng vấn, quá lắm là mất việc! – Trong đầu tôi bắt đầu ghé thăm cháu chắt chút chít của chủ nhiệm toà soạn – Hai ngày! Tôi cho anh hai ngày để giải quyết vấn đề đó! Bây giờ thì chào anh. Tôi về!
- Giải quyết rồi!
Tôi định đứng dậy đi về thì bị câu nói của hắn kéo lại ghế. Phong cách làm việc quả thật nhanh gọn, rất đáng nể phục
- Anh làm cách nào vậy?
- Gọi điện thoại cho biên tập trang web, bảo anh ta viết bài đính chính. Không thì ngày mai trang báo mạng sẽ bị đánh sập, không có khả năng cứu vãn…
Tôi trợn tròn mắt nghe hắn nói. Không thể nào! Rốt cuộc hắn là người như thế nào? Hình như là không nên đắc tội với hắn. Nhớ lại những cư xử của mình, tôi thở dài cho tương lai bản thân
- Hihi, anh cứ đùa. Sao có thể xử lý bằng cách đó chứ! Hồi nãy anh nói mình không có tài cán gì mà
- Tôi thì không nhưng ba của tôi thì có.
- Papa của anh? Anh lớn như vậy mà ông ấy cũng phải bận tâm những việc như thế của anh sao?
- Chịu thôi! Ai kêu tôi là quý tử của ông! – Hắn nhún vai, vẻ mặt bất cần đời – Dù tôi thấy chuyện này cũng chả có gì to tát nhưng ông ấy không chấp nhận được những scandal như thế đâu!
To hay không to thì có người giải quyết là tốt rồi. Tôi thở hắt ra, cảm thấy như trút được gánh nặng. Thật là thoải mái. Tôi ngả lưng dựa vào ghế, chợt nhớ ra một điều quan trọng, tôi lấy điện thoại ra gọi
Xem tiếp: Chương 10