81 Từ sau khi mối quan hệ bạn bè nam nữ với Ngải Lệ Tư được xác nhận, hai người mặc dù phân cách 2 học viện khác nhau song cùng ước định cứ giữa và cuối mỗi tháng là lại hẹn hò gặp mặt.
82 Khoảnh khắc ấy, Địch Lỵ Á mắt đã đỏ hoe: "Chúc mừng ngươi. "Nàng vội vàng quay đi, không thể kìm nén nổi nữa, cố cầm lòng mà sao hai hàng lệ cứ tuôn rơi, chỉ còn biết chạy thật nhanh ra khỏi phòng đọc sách.
83 Trung niên nhân mặc chiến giáp vàng chói, thân thể cường tráng, đầu giống như sư tử kia lại chính là quốc vương của Phân Lai đế quốc. Có điều chuyện ông ta là một cửu cấp cao thủ cường đại, điều đó quả thực không thể tư nghị.
84 “Tiên sinh, chỗ chúng ta đã đến lúc đóng cửa rồi. ” Chủ quán đi tới bên cạnh Lâm Lôi cung kính nói. “Đóng cửa?” Lâm Lôi ngẩn ra. “Ừ, bao nhiêu tiền?” Hắn đứng lên, trong đầu cảm thấy có chút mê muội.
85 “Đúng là Ngải Lệ Tư” Kiều Trì khẽ nóiLúc này ngải Lệ Tư cùng với một gã thiếu niên đang tay trong tay cùng đi, trên mặt còn có vẻ tươi cười. Nếu là Lâm Lôi thì khẳng định là sẽ nhận ra được người thiếu niên này chính là Tạp Lam.
86 “Lâm Lôi đại ca. ” Ngải Lệ Tư mở miệng kêu lên. Sắc mặt Lâm Lôi tái nhợt không chút huyết sắc, đứng ở đó thoáng run lên một chút. “Hách~~. ” Ảnh thử Bối Bối phát ra một âm thanh phẫn nộ, đồng thời hoá thành một đạo hắc sắc tàn ảnh trực tiếp hướng Ngải Lệ Tư vọt đi.
87 “Lão nhị, lão tứ, các ngươi để ý đến lão tam. ” Da Lỗ nhắc nhở nói. Kiều Trì cùng Lôi Nặc cũng gật đầu, bọn họ cũng có chút lo lắng về Lâm Lôi. “Lão đại, còn ngươi thì làm gì?” Lôi Nặc hỏi.
88 Bức hình thạch điêu ngoài cùng bên trái thì ẩn chứa một nét nhu mì, nhuyễn nhược, càng nhìn càng gây cho người xem cảm giác thương tiếc. Bức thạch điêu thứ hai, gần bên trong hơn lại ẩn chứa nét hoạt bát đáng yêu, thật động lòng người.
89 Lâm Lôi tay cầm bình đao đứng gần mê vụ hạp cốc quan sát bên trong. Thanh bình đao này Lâm Lôi phải tiêu tốn đến 3000 kim tệ để làm ra, mức độ sắc bén so với thanh hắc sắc đoản nhận ngày trước còn hơn rất nhiều.
90 Bối Bối tựa hồ như lo là không đủ, cứ tiếp tục thu hoạch các gốc Lam tâm thảo. “Cặp móng vuốt của Bối Bối vốn nhỏ, một đồi Lam tâm thảo như vậy hắn làm sao mà ôm hết được?” Lâm Lôi có chút nghi hoặc, lập tức dùng linh hồn truyền âm gọi: “Bối Bối, đủ rồi.
91 Băng hỏa lưỡng trọng thiên a!Mà ở phía dưới Lâm Lôi, hai con bát cấp ma thú khổng lồ ‘Tấn Mãnh Long’ lại còn nghiêng đầu thích thú nhìn hắn. Lúc này Lâm Lôi đang lơ lửng giữa không trung cách mặt đất khoảng bảy mươi thước, căn bản không có chỗ để trốn chạy.
92 Trước mặt cự long, hắn chỉ là một thứ đồ chơi, không hề có chút lực phản kháng. “Lão đại, chúng ta quay trở lên không được, chỉ còn cách đi phía dưới thôi, bên cạnh có một cái thông đạo lớn mở rộng sẵn kìa.
93 Cức bối thiết giáp long này dù sao cũng là cửu cấp đỉnh, chỉ còn một chút nữa là có thể tiến nhập thành Thánh vực Long tộc. Hơn nữa trong Long tộc thì Cức bối thíêt giáp long cũng là một cá thể đặc biệt cực kỳ kinh khủng.
94 Nhục thể bị huỷ diệt thì chắc chắn phải chết không cần nghi ngờ gì nữa. Nếu mà có thể dễ dàng chữa trị được nhục thể thì phải đạt tới thực lực của Thần cấp.
95 Loại thống khổ như thế này làm Lâm Lôi nhịn không được phải khẽ rên lên, khắp các nơi trên thân thể mồ hôi túa ra nhễ nhại. Đồng thời, từ các nơi mồ hôi tiết ra, các hắc sắc lân phiến cũng không ngừng xuất hiện.
96 “Lâm Lôi, thử một chút hiệu quả của Long hóa xem nào. ” Đức Lâm Kha Ốc Đặc hứng thú bảo. “Đúng a, lão đại, nhanh thử đi nào. ” Bối Bối nói với vẻ mặt mong chờ.
97 “Đức Lâm gia gia là Thánh vực ma đạo sư đỉnh cấp của Phổ Ngang đế quốc, người chưa từng gặp ma pháp trận phức tạp như vậy, lại còn xác định rằng uy lực của nó so với cấm chú còn kinh khủng hơn.
98 “Oanh!” “Oanh!” “Oanh!” “Oanh!”. . . Âm thanh như sấm động không ngừng vang lên. “Ầm” một tiếng, cả viên đá màu đen vỡ vụn ra. Thần bí ma pháp trận đương nhiên là cũng bị hủy diệt.
99 Một lát sau Da Lỗ cùng Lôi Nặc mặc trường bào màu xanh da trời đi đến. “Người có phải là Hi Nhĩ Mạn thúc thúc không? Ta thấy đúng là người rồi. ” Da Lỗ nhiệt tình mở miệng chào hỏi.
100 Gần 3 giờ. . . Mại Á quán trưởng đứng dậy, thở ra một hơi: “Nghe nói tác phẩm này tên là Mộng Tỉnh?” Ông ta dò hỏi. Da Lỗ gật đầu đáp :”Đúng vậy, lão tam hắn tự mình đặt cái tên đó.