Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 575: Nguyên Anh Của Hồng Lăng

Chương trước: Chương 574: Thạch Sư



Lúc này, hắn đang đứng ở bên cạnh một cái ao đầm.

"Thi anh kia đi đâu rồi?"

Lâm Hiên nhíu mày nhìn phía trước, mấy con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu dẫn vào sâu bên trong mây mù.

Ban đầu Lâm Hiên nhờ vào Ẩn Linh đan cùng bí thuật liễm khí lặng lẽ bám theo quái vật đáng sợ kia, Thi anh có một đặc điểm mặc dù tinh thông các loại tà pháp quỷ dị, nhưng thần thức không mạnh mẽ chỉ tương đương cỡ tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ. So với Lâm Hiên còn kém một bậc.

Mới đầu còn có chút thuận lợi nhưng lúc này quái vật kia lại vô thanh vô tức biến mất. Sắc mặt Lâm Hiên khó coi vô cùng, nơi đây dường như bị bố trí loại cấm chế, thần thức của hắn bị hạn chế rất lớn.

"Nên đi đường nào đây?"

Lâm Hiên nhìn mấy con đường mòn trước mắt tay vỗ lên trán, trên mặt đầy vẻ trầm ngâm.

Nguyệt Nhi từ ống tay hắn hiện ra. Cũng mở to mắt bắt đầu tìm kiếm manh mối.

Đột nhiên nàng hít cái mũi thanh tú, thần sắc hơi động.

Chỉ vào con đường thứ ba bên tay trái: "Thiếu gia, dường như là nơi này. Ta cảm thấy được chút thi khí sót lại."

"Ồ!"

Lâm Hiên vui mừng vội bước qua cẩn thận tìm hiểu. Quả nhiên có vương lại chút thi khí rất mờ nhạt.

Nhìn tiểu nha đầu với ánh mắt tán thưởng, thân hình Lâm Hiên hơi động toàn thân nổi quầng sáng xanh chói mắt, quấn Nguyệt Nhi vào bên trong rồi biến mất.

Bờ hồ nhỏ lại khôi phục yên lặng ước chừng thời gian qua một chén trà.

Xoẹt...

Trên mặt đất một khối nham thạch cỡ trứng ngỗng đột nhiên không gió tự lăn mấy cái sau đó biến hóa thành thằng nhỏ cao mấy tấc.

Thằng nhỏ này giống như hài nhi nhưng da thịt nhăn nheo không có chút huyết sắc, ngay cả con mắt cũng là màu trắng xám làm người ta sởn tóc gáy, đúng là Thi anh ma quái kia.

Gia hỏa này lại không có chạy xa, mà sử dụng loại huyễn thuật ẩn nấp ở một bên.

Lúc này nó nhếch miệng cười nhìn con đường Lâm Hiên đã đi, trong miệng bắt đầu thì thầm:

"Tiểu tử này dù thận trọng nhưng phen này lại hỏng ở kiến thức quá uyên bác, biết thần thức của Thi anh chúng ta xa không bằng tu sĩ cùng cấp, cho rằng theo sau sẽ không bị phát giác."

"Hừ, bây giờ ngươi cần gì phải nói những lời chế nhạo này, tiểu tử dù chỉ là tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ nhưng tiềm tàng thần thông thực không thể coi thường, nếu không có lời đề tỉnh của ta ngươi chưa hẳn phát hiện được." Một âm thanh dễ nghe khác vang vọng lên nhưng trong giọng điệu lại mang theo vài phần khinh thường cùng chán ghét: " Ta cũng không ngờ sau trăm vạn năm sư huynh ngươi vẫn có thể sống lại, đáng tiếc lại lấy hình thái Thi anh làm ngươi ta ghê tởm."

Chủ nhân của âm thanh kia dường như là đồng bọn của quái vật, nhưng lời nói lại không có chút nể nang.

Thi anh nghe xong hơi ngưng trệ nhưng cũng không tức giận, quay đầu nhìn nơi trống trải nào đó trên hồ nhỏ: "Đã qua bao nhiêu năm rồi, sư muội nói chuyện vẫn khắt khe như vậy, Thi anh thì sao, chúng ta tu tiên không phải là vì trốn tránh quy luật sinh tử luân hồi của thiên địa sao. Sau khi tu ma giả bước vào Ly Hợp hậu kỳ còn không biến thành yêu ma sao? Vi huynh ta có thể sống lại đã thỏa mãn lắm rồi còn là quỷ vật thì có làm sao. Trái lại sư muội gan lớn bằng trời, ở thời kỳ nội loạn khi mấy vị thái thượng trưởng lão trong môn trong động thủ đánh nhau, lại dám xuất thủ tập kích chưởng môn sư bá."

"Vậy thì thế nào?" Nhắc tới chuyện cũ âm thanh cửa nữ tử trở nên lạnh lẽo, dù vẫn dễ nghe nhưng mang theo một cỗ tình cảm hung lệ.

"Không có gì, vi huynh chỉ là biểu thị sự bội phục, Lệ sư thúc hay là chưởng môn sư bá đều Ly Hợp kỳ tu tiên giả ở lưu lại ở nhân gian, sư muội dám nhúng tay vào tranh đấu giữa bọn họ, dũng khí phi thường người nào có thể sánh." Thi anh nở nụ cười méo mó. "A, Triệu sư huynh đang chế nhạo ta sao?" Nữ tử đầu tiên có chút phẫn nộ nhưng lập tức nhớ đến điều gì bình tâm tĩnh khí trở lại: "Năm đó hai huynh đệ các ngươi không phải cũng thủ túc tương tàn..."

"Được rồi sư muội, năm đó chúng ta đều vì chủ của mình, nhưng thế sự xoay vần hôm nay bất kể là Lệ sư thúc hay là chưởng môn sư bá đều đã bụi về với bụi, đất về với đất. Những ân oán gì cũng sớm tan biến, vi huynh nếu còn mang thù hận sao lại giải phóng cấm chế Huyền Băng cho muội."

Nhất thời âm thanh của nữ tử trầm mặc xuống, qua một lát hồng quang chợt lóe hiện ra một Nguyên Anh cao mấy tấc ở bờ bên kia.

Nguyên anh này mi thanh mục tú da thịt hồng hào không giống Thi anh, xác thực là Nguyên Anh của tu sĩ nhân loại.

Nàng thở dài xa xôi: "Lời sư huynh không sai, thời thế đổi dời mọi cừu hận cũng nên theo mây phiêu tán, năm đó nếu không phải muội bị ma quỷ ám ảnh muốn lấy lòng Lệ sư thúc thì đã không bị chưởng môn chân nhân phong ấn trong Huyền Băng. Nhưng trong họa có phúc. Nếu không phải thế đã sớm hao hết thọ nguyên. "

"Sư muội có thể nghĩ thông điểm này là tốt rồi, cố nhân đều đã là bụi đất chúng ta còn tranh đấu làm gì." Thi anh cười khổ nói.

"Đúng, Hồng Lăng còn muốn cảm tạ sư huynh cứu ta khỏi Huyền Băng, nhưng ta giúp ngươi dẫn hai tên kia vào ngã rẽ cũng coi như là báo đáp ân tình. Đại trận phía trước chính là chưởng môn sư bá năm đó tự tay bố trí, dù chỉ dùng một tia thần niệm nhưng dù sao cũng là thần thông của tu sĩ Ly Hợp kỳ, hẳn là dễ dàng giết chết hai gã tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ, do đó sư huynh có thể yên tâm." Hồng y nữ tứ hé miệng cười thản nhiên nói.

Thi anh nghe xong lại không vui mừng, trái lại nhướng mày có chút không hiểu mở miệng:

"Sư muội nói lời này là có ý gì, chẵng lẽ không định cùng ta đi đoạt bảo?"

"Bảo vật? Như lời sư huynh chúng ta có thể từ trường hạo kiếp kia sống sót đã rất may mắn rồi, Hồng Lăng không muốn mạo hiểm, huống chi đã qua rất nhiều năm trong tổng đàn cuối cùng còn có bảo vật gì cũng rất khó nói."

"Sư muội..." Thi anh ngạc nhiên há miệng dường như muốn khuyên nữa.

"Được rồi sư huynh, dù chúng ta có thể gạt qua ân cừu nhưng đã từng đánh đến ngươi chết ta sống, huynh cho rằng chúng ta còn có thể trở thành bằng hữu bắt tay hợp tác?" Giọng nói của nữ tử đột nhiên trở nên nguội lạnh: "Sư huynh tự giải quyết ổn thỏa, tiểu muội cáo từ..."

Nói xong lời này hồng mang chợt lóe, Nguyên anh kia đã sử dụng thần thông thuấn di biến mất không thấy.

Loading...

Xem tiếp: Chương 576: Phù Bảo

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Đại Tiểu Thư Danh Giá Snow

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 22




Tiểu Lý Phi Đao

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 26


Bồ Công Anh Và Em

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 29