Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 576: Phù Bảo

Chương trước: Chương 575: Nguyên Anh Của Hồng Lăng



"Hừ, không có ngươi cũng tốt, mình Triệu mỗ cũng có thể lấy được bảo khố, lại không cần chia chắc với ai. "

Nói xong lời này Thi Anh mở miệng phun ra một đạo khí thể màu xám trắng bao quanh thân hướng về phía trước bay đi.

Cùng lúc đó Lâm Hiên cũng dừng lại một nơi, trên mặt đầy vẻ ngưng trọng.

"Thiếu gia làm sao vậy? "

Lâm Hiên không mở miệng, quay đầu cẩn thận đánh giá bốn phía nhưng không phát hiện dị trạng gì. Chẳng lẽ vừa rồi là hắn đa nghi a?

Lúc này trong lòng Lâm Hiên có một loại cảm giác bất an tựa như có cái gì nguy hiểm.

Có câu cẩn tắc vô áy náy, Lâm Hiên một bên đề cao cảnh giác tiếp tục đi về phía trước.

Sau thời gian một nén nhang, Lâm Hiên nhíu mày nhìn cảnh vật phía trước.

Lúc này hắn đang ở trong một vùng sương mù nồng đậm cổ quái có công hiệu ngăn cản thần thức. Còn không phải là cấm chế sao? Lâm Hiên thi triển thần thông muốn xua tan nhưng chỉ một lát sau sương mù lần nữa tụ lại.

Lại nói hắn đuổi theo lâu như vậy mà bóng dáng Thi Anh vẫn không có tăm hơi. Lâm Hiên bắt đầu hoài nghi rằng hắn đã lầm đường.

Hoặc là đã mắc quỷ kế của quái vật kia chăng?

Ánh mắt Lâm Hiên lóe ra như ánh sao đứng lại nghĩ ngợi một chút.

Đúng lúc này một luồng linh khí kinh người đột nhiên phóng lên cao, Lâm Hiên chấn động vội quay lại nhìn.

Chỉ thấy hắn thầm kêu không tốt, không chút nghĩ ngợi lập tức hóa thành một đạo độn quang lui về phía sau nhưng không kịp.

Linh quang chợt lóe rồi một vòng bảo hộ hình tròn màu xanh xuất hiện đem phạm vi hơn trăm trượng bao phủ vào trong.

Vẻ mặt Lâm Hiên phát lạnh tay áo bào phất một cái đem ra Phiêu Vân lạc Tuyết Kiếm tế ra, hắn đánh ra một đạo pháp quyết lên trên thân kiếm, Tiên kiếm đón gió cuồng trướng biến thành một đạo lệ mang màu lam lăng lệ chém xuống vòng bảo hộ kia.

Coong…

Kiếm mang dài vài thước thanh thế có vẻ phi phàm, nhưng khi đập vào vòng bảo hộ kia thì thậm chí nó còn không tạo được một gợn sóng.

Vẻ mặt Lâm Hiên lần nữa lại khó coi, dù là linh quang hộ thể của lão quái Nguyên Anh Kỳ cũng không thể cứng như thế, dưới công kích của hắn mà không hề có phản ứng, đây là trận pháp gì mà uy lực phòng ngự lại biến thái như thế.

Nhưng hắn căn bản cũng không có thời gian suy tính, đã thấy một đạo quang ảnh đỏ như máu chớp động không thôi xuất hiện trước mắt biến thành một tiểu phù cỡ bàn tay.

"Đây là…."

Lâm Hiên nheo mắt, tấm phù này hết sức kỳ lạ, không chỉ chất liệu hết sức đặc thù mà trên mặt phù linh lực dao động rất kinh người.

Trên mặt phù có vẽ một thanh tiểu kiếm lớn hơn một tấc.

Không phải là ngũ hành phù, cũng không phải là linh phù bình thường, vậy là cái gì?

Đang lúc Lâm Hiên kinh nghi thì phù kia đột nhiên không gió tự cháy hóa thành một thanh tiểu kiếm, tiếp theo trên thân kiếm tỏa ra linh quang rực rỡ.

Một thanh tiên kiếm được đúc theo lối cổ xưa xuất hiện.

Tiên kiếm cách Lâm Hiên hơn mười trượng nhưng linh áp đã khiến hắn hô hấp không thông, trên trán đầy mồ hôi sắc mặt trắng bệch.

Chẳng lẽ tiên kiếm này là…

Lâm Hiên đột nhiên nghĩ đến một khả năng trong lòng thầm nổi hàn khí.

"Thiếu gia, thứ này chẳng lẽ là Phù Bảo? "

"Nguyệt nhi, ngươi cũng nghĩ ra rồi sao? "

"Ưm! " Thiếu nữ xinh đẹp gật đầu, trên mặt thoáng hiện tia tuyệt vọng, quay sang bên kia Lâm Hiên cũng không khá hơn bao nhiêu, chẳng lẽ hai người cứ như thế ngã xuống sao!

Lúc trước bị Hạo Thiên quỷ đế đuổi giết hoặc rơi vào tay Khổng Tước tiên tử, Lâm Hiên còn chưa có cảm giác khuất phục thế này, hiện tại quả thật là đã hết sinh cơ.

Thực ra Phù Bảo vốn không phải là vật của Nhân giới mà là thần thông đặc biệt của tu sĩ Ly Hợp Kỳ.

Sở dĩ còn tồn tại ở Nhân giới này là bởi vì đại cao thủ Ly Hợp Kỳ ở đây luyện chế ra.

Lấy da lông yêu thú Hóa Hình Kỳ làm vật dẫn cộng với hơn mười loại tài liệu vô cùng trân quý hiếm, lại dùng bí pháp tế luyện mới có thể chế tạo ra. Sau đó cao thủ Ly Hợp Kỳ còn phải đem một phần uy lực của bản mạng pháp bảo phong ấn trong đó.

Chỉ có thể là bản mệnh pháp bảo tâm thần tương thông mới thỏa mãn yêu cầu.

Cuối cùng lại dùng chân hỏa trong người bồi dưỡng ít nhất một năm, cuối cùng mới chế tác thành công một tấm phù bảo.

Tuy rằng không thể so sánh với đại thần thông khi tu sĩ Ly Hợp Kỳ chân chính sử dụng pháp bảo nhưng nghe nói là phù bảo cấp thấp thì uy lực cũng không kém hơn tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ.

Hay nói cách khác ai có loại bảo vật này trong tay thì cơ hồ đã biến thành lão quái Nguyên Anh Kỳ.

Đương nhiên phù bảo cũng có khuyết điểm. Điểm thứ nhất phải là tu sĩ Kết Đan Kỳ mới có thể sử dụng. Điểm thứ hai là giống như phù lục, uy lực phong ấn bên trong dù sao cũng có hạn, hao tổn thì không thể bổ sung.

Với các điều kiện hà khắc như vậy, cao nhân nguyện ý luyện chế phù bảo rất hiếm. Tại Nhân giới này phù bảo cơ hồ đã tuyệt tích. Các tông môn, gia tộc xem là truyền thừa bảo vật, thờ phụng ở tổ sư đường. Nếu không phải gặp họa diệt môn thì tuyệt đối không lấy ra sử dụng.

Lúc này khóe miệng Lâm Hiên lộ ra nụ cười méo mó.

Đối mặt với loại bảo vật trong truyền thuyết này, lại bị vây trong màn hào quang cổ quái, hắn và Nguyệt Nhi còn có cơ hội thoát hiểm sao?

Ầm!

Lúc Lâm Hiên bị hãm vào sát trận khủng bố thì ở một hạp cốc cách nơi này rất xa. Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên rồi một con thạch sư cao mấy trượng đột nhiên động thân, giữa mi tâm bắn nhanh ra một thanh phi đao hơn một thước. Vô số tế văn trải rộng khắp cơ thể thạch sư rồi ầm một tiếng thạch sư đã hóa thành một đống loạn thạch.

Loading...

Xem tiếp: Chương 577: Huyết Bức Động

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Bản báo cáo tình yêu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Chiếc vòng thạch lựu

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 6


Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 200


Wang Jun Kai Wo Ai Ni

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 71


Phá Quán Tử Phá Suất

Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ

Số chương: 77