Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 358: Thú Hồn Chi Bảo

Chương trước: Chương 357: Anh Hỏa



Lâm Hiên phất tay một cái, con rồng băng màu trắng kia vặn vẹo nhỏ lại, một lần nữa hóa thành bộ dạng kiếm tiên, bay trở về tay Lâm Hiên.

Bên kia, sắc mặt Nguyệt nhi cũng thập phần tái nhợt, hiển nhiên đã có dấu hiệu cạn kiệt pháp lực. Thấy Lâm Hiên đang nhìn mình, nàng cười ngọt ngào, Thú Hồn Phiên nhẹ lay động, đồng dạng cũng thu hồi Mặc Giao về.

Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm, cấm chế anh hỏa này so với tưởng tượng còn khó hóa giải hơn. Mình và Nguyệt nhi liên thủ lại mất đến hai tháng.

Thần thông của cổ tu sĩ này quả thật làm cho người ta líu lưỡi, chẳng qua ngẫm lại có thể có được bảo vật của người này, trong lòng Lâm Hiên lại là một trận lửa nóng.

Bên trong sẽ có cái gì?

Hơi do dự, Lâm Hiên vẫn chưa động thủ, tên tà tu đã tọa hóa này vô cùng âm hiểm xảo quyệt, không biết hắn còn bố trí bẫy rập gì khác nữa không.

Cẩn thận không bao giờ là thừa.

Hơi do dự, Lâm Hiên cầm lấy Thú Hồn Phiên của Nguyệt nhi, đem pháp lực rót vào bên trong. Một con quái xà từ bên trong chợt lóe lên cuốn lấy túi trữ vật kia.

Không có phát sinh nào ngoài ý muốn.

Lúc này thần sắc Lâm Hiên mới buông lỏng, đem thần thức tham nhập vào bên trong.

Một lát sau tay hắn run lên, ánh sáng nhiều màu phát ra, trước mặt liền xuất hiện vài món bảo vật.

Một cái phù lớn phát ra kim quang, vừa nhìn là biết không phải vật bình thường.

Một cây sáo ngọc màu xanh biếc.

Một khiên tròn nhỏ màu đỏ như lửa, trên mặt có vẽ nhiều ký hiệu thần bí.

Lâm Hiên nhíu mày, ba cái cổ bảo này so với dự đoán trước kia của mình thì còn ít hơn nhiều. Hơn nữa điểm làm cho người ta uể oải chính là không có đan dược dùng để tăng tiến tu vi.

Chẳng qua rất nhanh Lâm Hiên đã gạt các loại cảm xúc này ra khỏi đầu. Trước tiên hắn kiểm tra ba đồ vật này có tác dụng gì không đã. Tấm khiên kia thì không cần phải nói, đương nhiên là một kiện bảo vật phòng ngự.

Lâm Hiên cầm lên xem xét cẩn thận. Các loại biểu tình vui sướng liên tục xuất hiện, Lâm Hiên không thiếu pháp bảo thuộc tính công kích, nhưng thủ đoạn phòng ngự hộ thân lại thiếu nhiều. Thông Vũ chân nhân ban thưởng cho Tiêu Dao Phiến cũng đã bị hủy trong tay yêu ma. Cái Cổ bảo này…vừa lúc có thể thay thế.

Lâm Hiên búng ngón tay ra. Ông! Tấm khiên phát ra một tiếng vang thanh thúy như rồng ngâm. Dựa vào tiếng vang này thì Lâm Hiên cũng không thể phán đoán bảo vật này được đúc từ gì thành.

Đem nó cất vào túi, Lâm Hiên lại lấy ra Cổ bảo sáo ngọc kia. Trước tiên xem xét cẩn thận một phen rồi hắn mới thử thăm dò, rót một chút linh lực vào bên trong.

Tê……..

Một tiếng vang nhỏ phát ra, sáo ngọc kia phát ra thanh quang rất lớn. Thế nhưng lại biến thành một con cự mãng dài hơn mười trượng.

Lâm Hiên lắp bắp kinh hãi, chính mình vừa rồi chỉ đưa vào bên trong một chút pháp lực, cũng không có sử dụng Hóa Hình Thuật a. Bảo vật này như thế nào lại…..

“Chúc mừng thiếu gia, đây là Thú Linh Chi Bảo a!”

Tiếng nói thanh thúy mềm mại truyền vào tai, Nguyệt nhi không biết từ khi nào đã hiện ra nhìn cự mãng kia, hai mắt sáng ngời nói.

“Thú Linh Chi Bảo?” Lâm Hiên nhíu mày, tựa hồ đã từng nghe nói qua, nhưng nhất thời vẫn không nhớ ra: “Nguyệt nhi, nói đi, đó là cái gì?”

“Vâng.” Nguyệt nhi gật gật đầu, mỉm cười giải thích: “Cái gọi là Thú Linh Chi Bảo, chính là một loại tài nghệ của cổ tu sĩ từ thời hồng hoang có được, hiện tại đã thất truyền.”

“Nói đơn giản chính là vào thời điểm luyện chế pháp bảo, đem tinh hồn yêu thú làm nguyên liệu.”

“Cái gì?” Lâm Hiên kinh ngạc, hắn chỉ biết là một ít pháp bảo của tu sĩ quỷ đạo có thể hút hồn phách con người hoặc yêu thú. Ví dụ như Thú Hồn Phiên của mình chính là một vật nổi bật trong số đó. Nhưng loại bảo vật này cũng chỉ là sau khi luyện chế tốt ma phiên thì mới hút sinh hồn vào, chưa từng nghe nói tới việc dùng hồn phách làm nguyên liệu luyện chế.

Lâm Hiên nuốt nước bọt một cái, cũng không khỏi bội phục thần thông của cổ tu sĩ.

Nguyệt nhi lại nói tiếp: “Loại pháp bảo dùng yêu hồn làm tài liệu luyện chế này luận về uy lực thì còn hơn xa Cổ bảo bình thường. Hơn nữa Hóa Hình Thuật càng thêm thần diệu, có hỗ trợ rất lớn.

“Thì ra là thế.” Lâm Hiên gật đầu như đang suy nghĩ về gì đó. Việc Nguyệt nhi biết nhiều như vậy thì hắn cũng không lấy làm kỳ quái. Cái gọi là chủ tài giỏi thì tất nhiên phó cũng tài giỏi. Có lẽ là chịu ảnh hưởng của mình mà tiểu nha đầu rất thích đọc sách. Trong lúc tu luyện thì sở thích lớn nhất của nàng chính là đọc sách cổ.

Về bí mật của Thú Hồn Chi Bảo thì hiểu như vậy cũng đã đủ xài. Người tu chân dù sao tuổi cũng có hạn, Lâm Hiên cũng không lãng phí thời gian suy nghĩ thêm, chỉ cần biết uy lực của bảo vật này phi phàm là được.

Sau đó ánh mắt Lâm Hiên dừng trên cái phù cuối cùng.

Lần đầu nhìn lướt qua, ngoại trừ kim quang lập lòe chói mắt thì cái phù này cũng không khác với các giai phù khác. Nhưng cái phù này chính là một trong ba kiện di vật của thượng cổ tà tu, khẳng định bên trong có chỗ bất phàm.

Lâm Hiên hơi do dự rồi thật cẩn thận phân ra một tia thần thức tìm kiếm trên phù.

Kim quang chợt lóe, thần thức kia không chút khách khí bị bắn ngược trở về.

Lâm Hiên ngẩn ra nhưng biểu tình trên mặt vẫn không vui không buồn. Thấy mầm biết cây, việc này càng chứng tỏ tấm phù này có chỗ bất phàm.

Thử thăm dò rót một chút linh lực vào trong.

“Hô” một cái, lá phù kia đột nhiên không gió tự cháy. Thấy cảnh này Lâm Hiên cả kinh, lộ ra vẻ hối hận không thôi. Tại sao lại có thể như vậy, mình chỉ rót vào một chút pháp lực, bất quá chỉ là tìm hiểu trước khi hành động mà thôi. Đừng nói là giai phù, cho dù là phù cấp thấp cũng sẽ không khởi động như vậy chứ!

Chẳng lẽ một kiện bảo vật này cứ như thế hóa thành hư vô?

Lâm Hiên một trận đau lòng, việc đã đến nước này thì hắn cũng hết cách.

Sau khi tấm phù kia thiêu đốt thì biến thành một viên kim sắc hỏa cầu nhỏ, một đạo quang nhận như ánh trăng lưỡi liềm từ bên trong bắn ra.

Quang nhận tốc độ cực nhanh, chợt lóe lên trảm vào vách núi đá trước mặt rồi biến mất không thấy nữa.

Một vết đao cực mỏng xuất hiện trước mắt khiến cho Lâm Hiên hoảng sợ. Hắn vội vàng thả thần thức ra, vách tường này sâu hơn trăm trượng, hơn nữa còn được làm từ đá cứng như sắt, cho dù mình dùng Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm đánh ra một kích thì cũng không thể xuyên thủng được.

Mà quang nhận màu vàng này có lẽ cũng ngăn không được một kích của pháp bảo.

Lâm Hiên nghĩ tới đây thì quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một ngọn lửa nhỏ màu vàng vẫn chưa biến mất.

Chẳng lẽ…….

Trong lòng Lâm Hiên bốc hỏa, hắn nhớ tới một cái truyền thuyết, sau đó không hề chần chờ vươn tay ra đánh một đạo pháp quyết vào kim sắc hỏa cầu kia.

Hỏa cầu lung lay một hồi , ánh sáng phát ra càng trở nên nói mắt.

“Thu!”

Lâm Hiên khẽ quát một tiếng, kim sắc hỏa cầu kia chậm rãi bay xuống, sau khi lửa tắt thì một lần nữa lại hóa thành tấm phù kia.

Lâm Hiên vui sướng kẹp lấy, thật không ngờ thật sự là kiện bảo vật trong truyền thuyết kia.

Hiện giờ Lâm Hiên đã là tu chân giả cấp cao, đối với các thông tin của Tu Chân Giới thì tự nhiên cũng biết được ít nhiều. Bình thường mà nói thì bất luận là phù cấp bậc nào, nhân giai cũng tốt, địa giai cũng thế, tất cả đều thuộc loại tiêu hao năng lượng. Nhưng mà ở thời thượng cổ có một số rất ít linh phù dùng tài liệu cực kỳ trân quý luyện chế, cho nên có thể phong ấn năng lượng rất nhiều so với phù bình thường.

Như vậy linh phù sẽ không phải là loại tiêu hao năng lượng, có thể sử dụng nhiều lần. Cho đến khi nào năng lượng trong phong ấn hao hết thì mới hỏng!

Loading...

Xem tiếp: Chương 359: Thiết Giáp Luyện Thi

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Không Thể Chạm Vào Em

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 21


Chỉ Túy Kim Mê - Xa Hoa Trụy Lạc

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 82


Bệnh Chữa Rồi

Thể loại: Đam Mỹ, Huyền Huyễn

Số chương: 77


Nam Thần Anh Không Thể Nhìn Nhầm

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 6