Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 357: Anh Hỏa

Chương trước: Chương 356: Đêm Trăng Tròn



Truyền Tống Trận này rất tinh xảo khéo léo, mặt trên được khắc rất nhiều ký hiệu và văn tự thời thượng cổ. Lâm Hiên vừa xem thì biết đó chính là vật có niên đại rất xa xưa.

Phát hiện trước mắt làm cho Lâm Hiên vui sướng vô cùng, bất quá hắn không có liều lĩnh tiến lên mà là dùng thần thức quét bốn phía một chút. Sau khi xác định không có nguy hiểm thì lúc này mới không chút hoang mang, tiêu sái đi tới.

Mặc dù cổ Truyền Tống Trận này so với bây giờ thì phức tạp hơn một chút, chẳng qua lấy phương diện tạo nghệ trận pháp hiện giờ của Lâm Hiên thì cũng có thể miễn cưỡng xác nhận. Truyền Tống Trận này tuy rằng niên đại hơi lâu đời một chút nhưng lại hoàn hảo không tổn hao gì, cho dù không tu bổ thì cũng có thể lập tức sử dụng.

Nguyên lai nơi này là một động phủ giả.

Lâm Hiên sờ sờ cằm, trên mặt lộ ra một tia đùa cợt.

Loại chuyện này tuy rằng ở Tu Chân Giới không nhiều lắm nhưng cũng không phải là ngạc nhiên đến mức chưa từng nghe nói tới.

Một số người thân mang trọng bảo, hoặc là thời điểm mở động phủ có quá nhiều cừu nhân thì thông thường đều bố trí ở xung quanh vài cái động phủ giả để ngụy trang.

Như vậy cho dù cừu gia có tìm tới cửa thì bọn họ cũng có đủ thời gian, thong thả ứng phó.

Cũng có một số người tâm ngoan thủ lạt, sẽ ở những động phủ giả này bố trí vài cái trận pháp bẫy rập. Nghĩ tới đây mồ hôi lạnh liền theo trán Lâm Hiên chảy xuống.

May mắn là trong động phủ giả này không có, nếu không thì bị vây trong cấm chế của cổ tu sĩ, mặc dù mình có nhiều thần thông thì việc có hay không bình an thoát hiểm vẫn rất khó nói.

Truyền Tống Trận này hẳn là có thể di chuyển trực tiếp qua động phủ thật.

Chẳng qua bố trí thật đúng là xảo diệu, trách không được Lý Diệu Thiên đào bới sâu ba thước cũng chỉ tay không mà về. Mà cho dù là thông minh tới mấy cũng không thể phát hiện được những dấu vết này.

Nguyên lai chỉ có vào đêm trăng tròn thì Truyền Tống Trận này với có thể hiện ra.

Lâm Hiên cẩn thận kiểm tra một phen, sau đó từ trong lòng lấy ra mấy khối tinh thạch đặt ở trên mặt Truyền Tống Trận.

Một đạo pháp quyết được đánh vào trận nhãn. Nhất thời Truyền Tống Trận vang lên tiếng ô ô cộng hưởng.

Thần sắc Lâm Hiên thong thả đứng ở trên đó, một tầng ánh sáng nhu hòa bao vây quanh thân thể hắn. Sau đó thân ảnh Lâm Hiên dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng thì biến mất không còn thấy tăm hơi bóng dáng.

Cảm giác hơi chóng mặt một chút nhưng Lâm Hiên không chút kinh hoảng. Đây là hiện tượng bình thường khi truyền tống, rất nhanh cảnh vật trước mắt đã hiện ra rõ ràng.

Lâm Hiên vỗ hai tay, thanh quang cả người chợt lóe mở ra Cửu Thiên Linh Thuẫn, đồng thời hắn cũng lấy ra Huyền Hỏa Thần Châu.

Chuẩn bị để tùy thời đều có thể ứng phó với những nguy hiểm bất ngờ.

Cũng may lúc này Lâm Hiên đã quá cẩn thận, trước mặt hoàn toàn không có gì xảy ra cả. Hắn hiện tại đang đứng trong một sơn động.

Sơn động này không lớn, cao khoảng bảy tám trượng, ở phía trước có một bãi đá bóng loáng bằng phẳng. Một vị lão giả toàn thân tráng kiện đang khoanh chân ngồi trên bãi đá đó.

Chẳng qua Lâm Hiên không hề hoảng sợ, vị lão giả này tuy rằng tiên phong đạo cốt, dung mạo trông rất sống động nhưng sinh cơ hoàn toàn không có, hiển nhiên đã tọa hóa từ lâu.

Chẳng qua việc này cũng không hề ngạc nhiên, người tu tiên khi còn sống thì đúng là mạnh mẽ vô cùng, nhưng khi thọ nguyên hao hết, sau khi về âm tào địa phủ thì cũng không khác gì phàm nhân. Đồng dạng cũng là một khối xương khô trong một phần mộ mà thôi.

Loại tình huống của xác chết này cũng không nhiều lắm, nếu không phải là người mang dị bảo thì cũng chính là người từng tu luyện qua thần thông đặc thù.

Chẳng qua ý niệm này chỉ chợt lóe lên trong đầu Lâm Hiên mà thôi, hắn cũng không có tâm tình đi nghiên cứu làm gì.

Rất nhanh, ánh mắt Lâm Hiên liền dừng lại ở bên hông người này, nơi đó lộ ra một cái túi trữ vật màu xanh.

Di bảo của cổ tu sĩ.

Hiển nhiên hắn đã biết lần này có thu hoạch không hề nhỏ.

Lâm Hiên liếm môi, hơi do dự nhưng không hề động thủ.

Mà là hắn vỗ túi yêu thú bên hông một cái, một đoàn hắc khí từ bên trong xông ra. Sau khi sương mù tản ra thì mơ hồ có thể thấy một con quái vật lông xanh mang hình dáng con người.

Cương thi!

Đây là con cuối cùng của Lâm Hiên.

“Đi!”

Lâm Hiên nhẹ nhàng vươn tay ra một chút, cương thi kia lập tức nghe lời vươn lợi trảo khô gầy chộp lấy túi trữ vật của lão giả.

Mắt thấy lợi trảo sẽ đụng vào thì túi trữ vật kia đột nhiên bay ra một ngọn lửa dính vào trên cánh tay cương thi.

Đột nhiên, ngọn lửa rõ ràng chỉ mơ hồ nhưng lại không hề báo trước lập tức bùng cháy. Chưa đến một giây thì cương thi liền hóa thành tro tàn.

Lâm Hiên giật cả mình, hắn chính là sợ có bẫy rập nên mới thao túng cương thi ra tay. Đây là ngọn lửa gì thế, thật là bá đạo.

Thuần Dương Đan Hỏa, không đúng. Đừng nói là chính mình, thậm chí tu sĩ đạt tới cảnh giới Hậu Kỳ đại viên mãn thì đan hỏa cũng không thể có uy lực này. Trừ phi là….anh hỏa của lão quái vật Nguyên Anh Kỳ.

Lâm Hiên vốn hoài nghi chủ nhân của động phủ này đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh Kỳ, những thứ vừa thấy bất quá chỉ càng củng cố thêm suy đoán của hắn mà thôi.

Chẳng qua người này tâm tư độc ác. Bình thường trước khi tu sĩ tọa hóa, bảo vật linh đan nếu không có hậu nhân để truyền lại thì đều để ở bên người, chờ người có duyên tới lấy.

Loại người thiết hạ bẫy rập để hại người hiện không nhiều lắm. Xem ra người này là tà tu, chính là hận đời, hận tất cả những tu sĩ trong thiên hạ.

May mắn là chính mình không có hành động thiếu suy nghĩ, nếu không lấy uy lực của hỏa diễm này cho dù may mắn không chết thì trọng thương là việc không tránh khỏi.

Trong mắt Lâm Hiên hiện lên một tia âm lệ.

“Thiếu gia, làm sao bây giờ, hỏa diễm này bộ dáng hình như rất lợi hại.” Bạch quang chợt lóe, Nguyệt nhi cũng hiện thân đi ra , hơi nhíu mày nói.

“Không có gì, cho dù là anh hỏa của lão quái Nguyên Anh Kỳ thì ta cũng có phương pháp phá giải.” Lâm Hiên suy nghĩ một chút rồi không hề hoang mang nói.

Những lời này của hắn không phải là khoe khoang, dù sao người này là tà tu, tọa hóa đã hơn trăm vạn năm. Tuy rằng không biết hắn dùng bí pháp gì có thể đem anh hỏa niêm phong cho đến bây giờ. Nhưng không có linh lực của chủ nhân chống đỡ thì pháp lực ẩn chứa trong anh hỏa cũng chỉ có hạn.

Chỉ cần mình cẩn thận một chút thì cho dù là dùng sức mạnh đánh vào, tiêu hao một ít nguyên khí cũng có thể bài trừ.

Hắn đem ý tưởng đó nói cho Nguyệt Nhi, nàng cũng gật đầu đồng ý: “Thiếu gia, có muốn ta giúp đỡ không?”

Lâm Hiên tự nhiên sẽ không cự tuyệt, mặc dù một mình cũng có thể, nhưng nếu có Nguyệt nhi trợ giúp thì tiến độ sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Hắn vỗ túi trữ vật một cái lấy ra Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm. Nguyệt nhi cũng lấy ra Thú Hồn Phiên.

Vạn vật tương sinh tương khắc, đối với lửa thì đương nhiên phải dùng pháp bảo thuộc tính băng hoặc âm.

Lâm Hiên hít vào một hơi, hai tay bấm quyết niệm thần chú, môi khẽ nhúc nhích, những thanh âm chú ngữ trầm thấp vang khắp sơn động.

“Đi!”

Theo một tiếng quát khẽ của Lâm Hiên, Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm kia kịch liệt run rẩy. Một đạo bạch quang chớp lên, sau vài cái vặn vẹo liền bành trướng ra biến thành một con rồng băng màu trắng dài khoảng bảy tám trượng.

Bên kia, Nguyệt nhi nhẹ lay động ngọc thủ, quỷ vụ từ trong Thú Hồn Phiên tuôn trào ra, đồng dạng cũng biến thành một con Mặc Giao….

Loading...

Xem tiếp: Chương 358: Thú Hồn Chi Bảo

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Chú Hay Anh

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 15


Sắc Vi

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 25



Thụy Khuyết Tình Sự

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 12