Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 356: Đêm Trăng Tròn

Chương trước: Chương 355: Cổ Động.



Trong sơn động rất tối, Lâm Hiên giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một bạch sắc quang cầu to cỡ trứng chim phát ra ánh sáng. Hơn nữa nhãn lực của người tu chân vượt xa người thường, mọi thứ xung quanh Lâm Hiên đều nhìn thấy rất rõ.

Lâm Hiên di chuyển rất chậm, thỉnh thoảng còn dùng tay sờ vào vách đá. Gặp tảng đá nào hắn cũng một cước đá bay, không bỏ qua một manh mối gì.

Sau khi đi được khoảng bảy tám trăm trượng. Lâm Hiên lần mò suốt một ngày mới đi đến tận cùng, nhưng vẫn không phát hiện ra cái gì.

Không có nguy hiểm, cũng không có bảo vật.

Trước mắt đã không còn đường, lúc này hắn đang ở trong một gian thạch thất cuối sơn động.

Theo lời Lý Diệu Thiên, hắn chính là phát hiện yêu ma đóng băng ở trong này.

Thạch thất hình quả trứng, ước chừng rộng hơn mười mét vuông, diện tích tuy lớn nhưng đáng tiếc lại trống rỗng không có gì.

Nơi này Lâm Hiên đã cẩn thận tìm tòi tất cả. Thậm chí có thể nói dưới ba mét đất, bất luận là vách núi bốn phía xung quanh hay là sàn nhà phía dưới, Lâm Hiên đều xuất ra pháp bảo hung hăng đào bới một phen, nhưng cuối cùng vẫn không có thu hoạch gì.

Lúc này một tay Lâm Hiên ôm ngực, một tay chống cằm trầm ngâm.

Thật vất vả mới đến được nơi đây, hắn đương nhiên không dễ dàng bỏ cuộc.

Kỳ thật việc không phát hiện ra gì chính là bình thường. Lúc trước Lý Diệu Thiên cũng đã ở trong này tìm tòi vài lần, nếu như mình dễ dàng tìm được bảo vật thì Lâm Hiên ngược lại hoài nghi có hay không bị người ta cho vào bẫy.

Lâm Hiên không tin nơi này cái gì cũng không có, số lượng di chỉ cổ tu sĩ tuy ít, nhưng thường thì cũng có người may mắn tìm được.

Cổ bảo, đan dược, thậm chí có người vận khí cực kỳ tốt, chiếm được y bát truyền thừa của cổ tu sĩ, trong thời gian cực ngắn tu vi liền tăng lên điên cuồng, được mọi người kính nể.

Vì thế càng ngày càng có nhiều tu sĩ đi đến vùng khỉ ho cò gáy, hồng hoang đại mạc, đi tìm các động phủ của thượng cổ tu sĩ.

Nhưng mà chuyện này tùy thuộc vào cơ duyên. Thật khó để nói rõ ràng.

Người ta từng nói trồng cây, cây cho bóng mát. Có tâm tìm thì ắt hẳn sẽ có kết quả.

Ngược lại loại người cố chấp không trì hoãn tu hành của bản thân. Vốn có cơ hội bước vào cảnh giới kế tiếp nhưng cũng bởi vì sống uổng phí thời gian, cho nên đành nuốt hận, cuối cùng biến thành một bộ xương khô dưới nấm mồ.

Không thể không nói đây là một loại châm chọc.

Coi như là để cảnh tỉnh đối với người tu tiên.

Tiên đạo gian nan, muốn tiến xa hơn, chủ yếu là vẫn dựa vào chính mình, ý đồ đầu cơ trục lợi, một chút không tốt, ngược lại không thông minh mà còn bị thông minh hại.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào. Loại người có cơ duyên xảo hợp tiến vào di chỉ cổ tu sĩ đều rất có thu hoạch, cho dù vận khí kém cỏi nhất thì cũng có thể tìm được một lượng lớn tinh thạch.

Dù sao Lâm Hiên cũng chưa nghe qua có người tay không mà về, hắn cũng không cho là cơ hội của mình không có.

Nơi này nếu xuất hiên yêu ma bị đóng băng càng chứng minh thêm chủ nhân nơi đây thần thông quảng đại. Lâm Hiên từng xem qua một điển tịch thời thượng cổ. Ở thời kỳ thượng cổ này, có cổ tu sĩ trực tiếp đem yêu ma luyện thành Khôi Lỗi sủng vật.

So với cương thi thì tốt hơn. Đáng tiếc phương pháp luyện chế đã thất truyền, hơn nữa hiện giờ cũng không có yêu ma có thể làm nguyên liệu.

Lấy thần thông tu vi của yêu ma, thì khi khôi lỗi này được luyện chế, sẽ có thể sánh ngang với lão quái Nguyên Anh Kỳ.

Đến bây giờ, trong lòng Lâm Hiên càng nôn nóng, càng không dễ dàng gì rời đi.

Tìm không thấy cũng không vội, dù sao mình cũng có thời gian để chậm rãi thăm dò.

Lâm Hiên tính tình cứng cỏi, đã quyết thì không hối hận.

Hắn khoanh chân ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát chờ pháp lực khôi phục lại.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hiên bắt đầu ở động phủ tác oai tác quái, mong có thể kích phát được loại cấm chế nào đó. Dựa theo ý tưởng của Lâm Hiên, nơi này hơn phân nửa là bị thiết lập thủ thuật che mắt cực kỳ lợi hại.

Một ngày trôi qua, không có thu hoạch.

Hai ngày trôi qua, vẫn là hai tay trống trơn. Hắn ở trong này chờ đợi đã mười bảy ngày.

Chỉ là hơn nửa tháng mà thôi, đối với tu sĩ mà nói thì bất quá chỉ là cái nháy mắt. Có đôi khi Lâm Hiên luyện tập công pháp, khoanh chân ngồi xuống nhắm mắt tu luyện không chỉ có bấy nhiêu đó thời gian.

Những mỗi ngày trong băng thạch lạnh lẽo này muốn tìm ra manh mối thì đúng là hoàn toàn uổng phí khí lực. Chính vì thế mà mười bảy ngày này cũng không tính là ngắn, ít nhất Lý Diệu Thiên tới nơi này tầm bảo, lần hắn ở lại lâu nhất cũng chỉ được nửa ngày.

Hiện tại Lâm Hiên có điểm hoài nghi, có phải hay không mình đã nghĩ sai. Dù sao mấy ngày nay hắn đã thử qua rất nhiều phương pháp, nếu là có thủ thuật gì che mắt thì không có lý nào ngay cả một chút manh mối mình cũng không tìm được.

Chẳng lẽ đây căn bản không phải là động phủ của cổ tu sĩ, yêu ma bị đóng băng kia là trường hợp đặc biệt. Lâm Hiên âm thầm nghĩ, dù sao đó cũng là chuyện mấy trăm vạn năm trước, hiện tại ai có thể biết được rõ ràng.

Đáng tiếc yêu ma kia đã bị tiêu diệt, nếu không mình thi triển sưu hồn thuật thì nói không chừng có thể phát hiện được đầu mối gì. Lâm Hiên có chút ảo não.

Tuy rằng nghiêm khắc mà nói thì chuyến đi này của mình đã không tệ, đoạt được túi trữ vật của di hài kia, còn giết được Nguyệt Ma Tri Chu cấp ba, những thứ đó đều xem như thu hoạch xa xỉ. Nhưng khi nghĩ tới mục đích của chuyến đi này thì Lâm Hiênvẫn có chút không cam lòng.

“Thôi, lại ngồi chơi thêm ba ngày, ba ngày sau nếu vẫn không phát hiện được gì thì mình sẽ đi.” Lâm Hiên âm thầm nghĩ vậy, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian tại đây.

Lại một ngày cứ thế trôi qua trong yên lặng.

Tối hôm đó Lâm Hiên đang khoanh chân ngồi dưới đất, lấy tu vi hiện giờ của hắn, trừ phi là mệt tới cực điểm, nếu không thì chỉ đơn giản ngồi xuống thì trong chốc lát có thể khôi phục lại thể lực.

Đột nhiên, Lâm Hiên cảm ứng được cái gì đó đang làm linh lực trong cơ thể mình không thể vận hành thông suốt được nữa, hắn chậm rãi mở mắt ra.

Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu xuống, hôm nay là đêm trăng tròn. Đương nhiên dưới đáy sơn động thì Lâm Hiên không nhìn thấy ánh trăng, chẳng qua dùng thần thức thì tình huống bên ngoài có thể thấy rõ.

Chuyện tình quỷ dị xảy ra, ánh trăng đột nhiên có thể chiếu vào trong sơn động.

Lâm Hiên nhíu màu, trong mắt hiện lên một tia dị sắc, lúc này trong thạch thất có một cái cấm chế nhỏ đang phát huy tác dụng.

Khi vừa đến đây, Lâm Hiên cũng không phát hiện ra cấm chế này. Lúc cảm ứng được thì Lâm Hiên còn hưng phấn được một lúc, nhưng khi cẩn thận nghiên cứu lại thì mới phát hiện cấm chế này căn bản vô cùng rác rưởi, không có tác dụng gì.

Ánh trăng chiếu vào đây làm gì, chẳng lẽ là để chiếu sáng. Lâm Hiên có chút nghi hoặc nhưng mắt vẫn không chớp dõi theo.

Ánh trăng kia xuyên qua cấm chế, cuối cùng chiếu đến một góc trong thạch thất.

Đột nhiên không hề báo trước, linh lực mãnh liệt xông ra, một mùi thơm lạ kỳ xộc vào mũi. Lâm Hiên vội vàng nín thở, đề phòng có độc a!

Cũng may là không cảm thấy có gì không ổn, Lâm Hiên nhìn chăm chú về phía trước: “Đây là….”

Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ mừng như điên.

Loading...

Xem tiếp: Chương 357: Anh Hỏa

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Quan Hệ Bí Ẩn

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 13


Giữa Những Nhớ Quên

Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị

Số chương: 50


Tán Gái Ở Nhà

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 36


Hậu Hối! Bất Hậu Hối!

Thể loại: Đam Mỹ, Đô Thị

Số chương: 4


[Thích Cố] Đào Hoa Khai

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 8