1 Chương 1 Philip Whithworth ngước nhìn lên, ông chú ý đến những bước chân vội vã trên tấm thảm Đông phương sang trọng trải kín văn phòng tổng giám đốc.
2 Chương 2 Khi Lauren đến văn phòng nhân sự của tổng công ty Sinco thì đã quá năm giờ chiều, và cô đã đi đến kết luận là cô không thể làm do thám cho Philip Whithworth được.
3 Chương 3 Mệt lả và chán nản, Lauren dừng xe lại trước tiền sảnh tòa lâu đài Tudor ba tầng của gia đình Whitworth. Cô mở thùng xe và lấy hành lý ra. Cô đã lái xe suốt mười hai giờ liền, để giữ lời hẹn gặp ông Philip Whitthworth chiều nay.
4 Chương 4 Sáng hôm sau, vào lúc mười một giờ năm mươi phút, Lauren may mắn kiếm được chỗ đậu xe ngay phía bên kia đường, đối diện với Sinco, trước tòa cao ốc Công nghiệp Hoàn cầu.
5 Chương 5 Lauren thích thú đưa mắt mông lung nhìn lướt qua toàn cảnh hồ Michigan với những làn sóng xanh đuổi nhau nổi bọt trắng, rồi uể oải đổ nhào lên bờ cát.
6 Chương 6 Và suốt ba giờ tiếp theo đó, Lauren đã làm đúng điều cô đã hứa. Với một chiến thuật sáng chói như Nã Phá luân, cô đã khéo léo gỡ thoát cho Nick được một tá cuộc đàm đạo làm ăn.
7 Chương 7 Lauren chưa từng biết một ngày nào kỳ diệu hơn ngày hôm nay. Trong vòng hai giờ từ khi chèo thuyền rời khỏi biệt trang, một tình bạn ấm áp đã lan tỏa giữa hai người - một mối đồng cảm được tạo nên bằng các câu bình luận bất chợt, các tiếng cười tự phát, rồi từng chặp yên lặng thoải mái kéo dài.
8 Chương 8 Sự gần gũi thân mật phát triển thêm khi họ chèo thuyền trở về và càng tăng tiến hơn lúc ăn tối dưới ánh đèn lồng trên tần lầu gỗ trắc bá như nằm treo lửng lơ ngoài dốc dựng đứng.
9 Chương 9 Sự lạc quan của Lauren kéo dài suốt những ngày nàng bận rộn sắp xếp hành lý và nở bừng lên trong niềm say sưa thấy trước vào sáng thứ năm, khi nàng vẫy tay từ giã cha và bà mẹ kế để trở lại Michigan.
10 Chương 10 Vào lúc năm giờ chiều hôm sau ngày nàng nhận việc, sếp của nàng, Jim Williams, nói đùa: − Sao, cô đã sẵn sàng rời khỏi đây chưa? Hay là cô muốn lưu lại làm việc ở đây? Lauren ngồi trước bàn giấy cạnh ông ta, cuốn sổ tốc ký của nàng đầy lời ghi.
11 Chương 11 Bàn tay của Lauren run lên khi nàng tô son lên môi và thoa phấn hồng lên hai gò má. Nàng nhìn đồng hồ: chắc Jim sẽ tới trong mười lăm phút nữa.
12 Chương 12 Với quyết tâm giải quyết như thế đã in sâu vào tâm trí rồi, nên Lauren lái xe đi làm vào ngày thứ hai rất phấn khởi và toàn tâm toàn ý vì công việc.
13 Chương 13 Chiều hôm sau, vào lúc một giờ, khi Lauren lên tới tầng thứ tám mươi, thì được Mary thông báo: ông Sinclair muốn gặp nàng ngay. Dằn lại sự căng thẳng thần kinh, Lauren vuốt mái tóc đã được buộc lại bằng một cái nơ ở sau gáy, và đi vào văn phòng của Nick.
14 Nếu chàng chế nhạo nàng hay cố thuyết phục nàng, nàng sẽ bật khóc. Nhưng chàng không làm cả hai việc đó, nên nàng lấy lại được nghị lực. Ngay cả tạo ra được một nụ cười buồn.
15 Chương 15 Sáng hôm sau, Lauren đi vào văn phòng, mặc một bộ plet rất đẹp, và quyết định mỉm cười rất tươi. Jim nhìn nàng và tươi cười nói: − Lauren, cô đẹp lộng lẫy - nhưng cô không bắt buộc phải lên trên đó chứ? Nàng đáp, và đưa ông ta bức thư của Nick: − Không bao giờ lên nữa.
16 Chương 16 Lauren bước qua hành lang lát cẩm thạch vào sáng hôm sau, nàng thận trọng giữ cân bằng cái hộp đựng bánh sinh nhật của Jim và cái gói giấy đẹp đựng chiếc áo len màu xám trên tay nàng.
17 Chương 17 Nick trông quá hào hoa thanh lịch trong bộ dạ phục đen với cái áo sơ mi trắng như tuyết và chiếc nơ đen long trọng khi Lauren mở cửa cho chàng vào tối hôm đó.
18 Chương 18 Vào sáng thứ hai, khi Lauren bước vào văn phòng thì mọi người đều hướng về nàng thăm chừng, phỏng đoán. Bối rối, nàng treo cái áo khoác lên và tiếp tục bước về bàn giấy, nơi đã có Susan Brook và nửa tá đàn bà đang tụ họp.
19 Chương 19 Nàng tưởng tượng khi Nick khám phá ra rằng, nàng đã thay đổi các con số trên bảng hiến giá đấu thầu. Nếu cả bốn hợp đồng Sinco đều trúng thầu, Nick chắc chắn sẽ tự hỏi điều gì đã có thể xảy ra.