Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 345: Nhiếp Linh Kính

Chương trước: Chương 344: Sự Tồn Tại Của Yêu Ma



Giờ này phá cấm mà ra, tất nhiên là muốn tìm hai người báo thù.

“Chân tướng đã nói xong, nhân loại, tất cả đều phải chết.”

Hồng quang trong mắt yêu ma lóe ra, khí thế bạo ngược tản mát. Nó há miệng phun ra một đoàn huyết quang to cỡ quả trứng chim.

Lý Diệu Thiên kinh hãi, liền tế xuất bổn mạng pháp bảo của mình, mà Vương Hổ bên kia cũng không dám chậm trễ, thân mình khẽ nhoáng lên, cây bút đồng trong tay cũng bùng phát hào quang, bay lên xoay tròn trên đỉnh đầu.

Bích Lân trận cũng đã trở về bên người Lâm Hiên.

Trong mắt yêu ma hiện lên một tia trào phúng, huyết quang đột nhiên bành trướng, một chia làm ba, chúng ngưng tụ hành pháp bảo hình dáng kỳ quái, có điểm giống mâu nhưng có điểm lại giống qua – chắc chắn đây là binh khí từ vạn năm trước.

Đồng tử Lâm Hiên co rút lại, đem tinh huyết bản thân hòa hợp cùng pháp bảo. Loại thần thông này đừng nói là người tu chân mà ngay cả công pháp ma tu quỷ dị cũng vô pháp sánh bằng.

Yêu ma nhất tộc quả nhiên không vừa, xem ra mình cần thật cẩn thận.

Thấy pháp bảo huyết hồng sắc kia bay tới, Lý Diệu Thiên cùng Vương Hổ vội vàng bắt quyết, khống chế phi kiếm và bút đồng lên nghênh chiến.

Lâm Hiên đang muốn sử dụng Bích Lân trận để nghênh địch, nhưng lại đột nhiên cảm giác được sự khác thường của linh khí xung quanh, nên không cần suy nghĩ Lâm Hiên khẽ điểm chân bay ra phía ngoài. Đúng lúc đó một đoàn hồng mang nhanh như thiểm điện xẹt qua bên người, ‘uỳnh’ một tiếng, đem vách tường bên cạnh đánh thủng một lỗ.

Lâm Hiên cảm thấy sởn tóc gáy, nếu không phải thần thức bản thân cường đại thì đã toi mạng rồi!

Lâm Hiên quay đầu lại thì thấy hồng mang kia cũng không phải pháp bảo gì, mà là một loại xúc tua đỏ như máu.

Một kích không trúng, nó rất nhanh lại chui xuống đất.

Trách không được yêu ma lại tùy ý để Lý Diệu Thiên đem chân tướng nói rõ, hóa ra là tranh thủ thời gian bố trí cạm bẫy, muốn gậy ông đập lưng ông.

Công kích vừa rồi cũng hấp dẫn sự chú ý của ba người, thần sắc Lâm Hiên âm trầm quay đầu lại, một cỗ huyết tinh sộc thẳng vào trong mũi

Lý Diệu Thiên cúi đấu nhìn xúc tua xuyên thủng ngực mình, trên mặt tràn đầy vẻ không cam tâm.

Hắn đường đường là một cao thủ Kết Đan kỳ, vậy mà lại bị chết thế này.

Trong lòng không cam tâm, hắn còn huyết hải thâm thù cần báo, nếu cứ vậy mà chết thì khi xuống cửu tuyền biết ăn nói thế nào với liệt tổ liệt tông Hỏa Linh Môn.

Khóe miệng nộ ra nụ cười đầy chua xót, máu tươi tí tách nhỏ xuống đất, cảm giác vô lực đang dần dần ngự trị thân thể hắn.

Dã tâm, kế hoạch lớn… tất cả đều đã trở về với cát bụi.

“Vèo” một tiếng, xúc tua rút trở về cuốn theo kim đan trăm năm khổ tu của Lý Diệu Thiên.

Lý Diệu Thiên miệng phun máu tươi, ngã thật mạnh xuống đất, chết mà không nhắm mắt. Mà kết cục của Vương Hổ bên kia cũng đồng dạng như vậy.

Xúc tua cuốn Kim Đan đưa vào trong miệng. Cả người yêu ma lúc này đỏ như máu.

Lúc này nó mới ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Hiên.

Tên này có thể tránh được một kiếp, thật khiến nó bất ngờ.

Chẳng qua chỉ là một tiểu tử kết đan sơ kỳ mà thôi, nó cũng không để vào mắt. Nhân loại, tất cả phải chết.

Lâm Hiên cũng không nói gì, thâm thù đại hận của yêu ma đâu phải chỉ một hai câu nói mà giải quyết xong, chỉ có đường tử chiến.

Lâm Hiên vỗ túi trữ vật, tế lên Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm.

Tay áo đồng thời vung lên, Tiêu Dao Phiến cũng bay lên đỉnh đầu hắn, một tầng quang tráo thanh sắc xuất hiện.

Nguyệt nhi cũng xuất hiện trước mặt Lâm Hiên, tay cầm ma phiên.

Nhưng đây cũng không phải toàn bộ thủ đoạn của Lâm Hiên, hắn lại lật tay trái lấy ra một chiếc gương tạo hình cổ xưa.

“Nhiếp Linh Kính, Nhiếp Linh Lão Tổ là gì của ngươi?”

Những động tác liên tục của Lâm Hiên khiến yêu ma có chút bất ngờ, một tu chân giả Kết Đan kỳ sao lại nhiều thủ đoạn cùng bảo vật đến vậy, sau khi bảo kính xuất ra thì trong mắt yêu ma hiện lên vẻ oán độc.

Trong lòng Lâm Hiên cũng khẽ động, Nhiếp Linh Kính này là hắn đoạt được ở quặng mỏ tại Thanh Diệp Sơn, là bảo vật do tu sĩ Nguyên Anh kỳ lưu lại. Chủ nhân thực sự của nó là ai Lâm Hiên cũng không rõ, nhưng nghe khấu khí của yêu ma này thì nó đã từng bị bảo vật này cho chịu qua đau khổ.

Lâm Hiên cười lạnh một tiếng, tất nhiên không có tâm tình để giải thích cùng đối phương, bèn giương tay trái lên, rót linh lực vào trong kính, nhất thời mặt kính bắn ra hơn mười khỏa quang cầu to bằng nắm tay, rít gào bắn về phía đối phương.

Yêu ma thấy vậy thì biểu tình trở nên vô cùng trầm trọng, ba chiếc đầu cùng há miệng phun ra hơn mười đoàn huyết quang.

Quang cầu cùng huyết quang va chạm với nhau rồi cùng nổ tung.

Huyết tinh nồng nặc trong không khí, huyết quang này bám chặt vào hắc sắc quang đoàn mà Nhiếp Linh Kính phun ra, quang sắc cả hai cùng nhạt dần rồi đồng thời tiêu thất.

Thấy cảnh này, ánh mắt Lâm Hiên có chút lo lắng.

Mấy món bảo vật lấy được ở Thanh Diệp Sơn, hắn đếu đã nghiên cứu cẩn thận một phen.

Những thứ khác không nói tới, nhưng riêng Nhiếp Linh Kính này tuyết đối có uy lực nghịch thiên.

Một khi bị quang đoàn bám lấy thì bất luận là pháp bảo, hay thân thể tu sĩ thì linh lực đều sẽ bị tiêu thất. Cũng chính vì đặc điểm này khiến cho ngũ hành pháp thuật khi đối mặt với hắc sắc quang đoàn đều bị khắc chế hoàn toàn.

Vậy mà huyết quang này lại có thể chống lại quang đoàn rồi đồng quy vu tận, thật sự khiến Lâm Hiên bất ngờ.

Mà cùng Lâm Hiên tương phản, khi yêu ma thấy kết quả này thì mới thở nhẹ ra một hơi. Tại thời kỳ thượng cổ, nó đã từng cùng Nhiếp Linh Lão Tổ giao thủ qua nhưng kết quả là đại bại. Nếu không có bí pháp khiến chân nguyên tổn hại mà chạy trốn thì chỉ sợ cả mạng cũng đã không còn!

Đối với uy lực của bảo vật này ấn tượng của nó vẫn còn rất rõ ràng.

Cũng may thiếu niên trước mắt do tu vi còn thấp nên không thể phát huy hoàn toàn uy lực của bảo vật này mà chỉ một hai thành mà thôi, nhưng cho dù thế nó cũng không dám cùng Lâm Hiên dây dưa.

Vừa rồi, nó đã sử dụng luân hồi huyết đoàn, nên đã hao tổn lượng lớn chân nguyên.

Hai người lần đầu giao thủ có thể nói là ngang sức ngang tài, ánh mắt Lâm Hiên lạnh lẽo, lại tiếp túc rót pháp lực vào bảo kính nơi tay trái.

Cho dù huyết quang của đối thủ có uy lực không nhỏ nhưng chính mình cũng muốn xem nó có bao nhiêu pháp lực để duy trì thần thông này.

Cho dù chỉ là hao tổn cũng muốn nó hao tổn đến chết.

Lâm Hiên có quyết định của chính mình nhưng yêu ma cũng có tính toán của nó. Sáu cánh tay múa may, chú ngữ vang vọng.

Ngôn ngữ rối rắm, Lâm Hiên một từ cũng không hiểu, có lẽ là ngôn ngữ thời thượng cổ.

Thấy đối phương hành động, Lâm Hiên cũng không sử dụng tiếp Nhiếp Linh Kính mà tay phải giương lên, chỉ về phía tiên kiếm trên đỉnh đầu.

Một tiếng thanh minh vang lên, Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm phát ra hàn khí vô tận, bắn nhanh về phía đối thủ.

Loading...

Xem tiếp: Chương 346: Ma Hóa Biến Thân

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Tôi và BOSS thật trong sáng

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Phượng Ẩn Thiên Hạ

Thể loại: Võng Du, Lịch Sử

Số chương: 169


Trò Mèo Cuối Cấp

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 15



Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 62