Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 344: Sự Tồn Tại Của Yêu Ma

Chương trước: Chương 343:yêu Ma Bí Văn.



Tuy rằng yêu ma từng đại bại dưới tay cổ tu sĩ, nhưng không đại biểu cho chúng yếu kém, mà ngược lại, yêu ma rất khó đối phó.

Nếu xét về các thần thông quỷ dị, thì âm hồn lệ quỷ cũng có điểm thua kém. Lúc trước nhân loại có thể thắng lợi là do kết minh cùng yêu thú, thứ hai là chiếm ưu thế về quân số. Nói thí dụ như gặp phải một yêu ma lợi hại thì đều cần đến mẫy lão quái Nguyên Anh kỳ vây công.

Nhưng, mặc dù như vậy nhưng đại chiến thời thượng cổ nhân loại chỉ là thảm thắng. Sau đó đã tổn hao nguyên khí nặng nề.

Lâm Hiên sở học rộng lớn, lại thích đọc thư tịch, nên về lịch sử tu chân giới hắn cũng có hiểu biết một hai.

Đối với sinh vật thời kỳ thượng cổ này hắn không dám có chút khinh thường.

Tuy rằng không biết thần thông yêu ma này đến tột cùng thế nào nhưng theo ma khí phát ra trên người thì chắc chắn cũng không kém.

Lâm Hiên buồn bực trong lòng, nếu không phải Lý Diệu Thiên bụng dạ khó lường thì mình đâu có hãm thân vào hiểm cảnh.

Trong lòng Lâm Hiên khó chịu thì Lý Diệu Thiên và Vương Hổ lại càng kinh hoảng. Dù sao hai người cũng biết rất rõ quái vật kia, nên lại càng kiêng kị vô cùng.

Huống chi còn dùng ma đạo công pháp tiến hành huyết tế, nói vậy quái vật kia căm hận vô cùng, nếu bị nó tóm được thì trừu hồn luyện phách là chuyện bình thường.

Lý Diệu Thiên cảm thấy trong miệng đắng ngắt, không nghĩ tới quyết định mạo hiểm lúc đó lại biến hành hậu họa vô cùng. Biến thành tảng đá chẹt chân chính mình.

“Tiền bối, xin ngài cứu vãn bối. Vãn bối nguyện làm trâu ngựa đền đáp tiền bối.”

Lúc này Lâm Hiên đã thành cọng rơm cứu mạng của Lý Diệu Thiên, dù sao Cực Ác Ma Tôn uy danh hiển hách, cho dù là nguyên thần phân thân nhưng rất có thể thắng được yêu ma trước mắt.

Lâm Hiên không lên tiếng, trong lòng lại càng kinh bỉ hai người. Chẳng qua giờ khắc này cũng không tiện trở mặt, nếu gặp phải tình huống bất lợi thì dùng hai kẻ này làm vật hi sinh cũng tốt.

Lâm Hiên cũng không có tâm tình trừ ma vệ đạo gì, nếu có cơ hội tất nhiên sẽ giơ chân mà dày xéo. Nhưng hiện tại thì không được, nếu chạy trốn nhất định sẽ gây chú ý với đối phương, cho nên hắn quyết định lấy tĩnh chế động.

“Ta cứu các ngươi?” Thanh âm Lâm Hiên lạnh như băng.

“Đúng vậy. Ma tôn. Vãn bối xin nguyện góp sức, phụng dưỡng lão nhân gia.” Vương Hổ cùng Lý Diệu Thiên cơ hồ cùng lúc mở miệng nói.

“Trước tiên, các ngươi nói cho ta kẻ trước mặt tột cùng là từ đâu tới. Theo ta được biết, yêu ma nhất tộc đã bị quét sạch hơn vạn năm trước.” Lâm Hiên nhàn nhạt nói.

Nhưng con quái vật cao cả mười trượng trong mắt lập lòe hồng quang kia cũng không vội vàng động thủ, cũng không biết nó đang suy tính điều gì.

“Ha ha, tiền bối kiến thức quả nhiên uyên bác.” Trong thời khắc nguy cơ trùng trùng, Lý Diệu Thiên vẫn không quên vỗ mông ngựa, sau đó mới chậm rãi kể rõ: “Vãn bối sau khi an trí nhóm đệ tử còn sót lại của Hỏa Linh Môn ở Quỷ La Thành xong xuôi thì…” Nói tới đây, hắn không nhịn được mà ngẩng đầu lên trộm nhìn Lâm Hiên một cái. Tại sao Cực Ác Ma Tôn lại hiểu rõ về hắn như thế. Lý Diệu Thiên không hiểu nổi. Đương nhiên, hắn cũng không dám chất vấn đối phương, chỉ có thể đem toàn bộ nghi hoặc quy kết cho rằng đối phương thần thông quảng đại.

Sự kính sợ trong lòng lại càng sâu thêm.

Thành thật nói ra tất cả mọi chuyện, cũng không dám thêm mắm thêm muối. Lâm Hiên yên lặng mà nghe, trên mặt bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại đang dậy sóng ba đào.

Việc này coi như cơ duyên xảo hợp.

Lý Diệu Thiên vào một lần xuất ngoại thì đột nhiên lọt vào một cổ động.

Nguyên bản hắn cũng không chú ý, cứ tưởngđây là động phủ bỏ đi của một tu sĩ lâm thời.

Chẳng qua sẵn lòng hiếu kỳ mà nơi này lại bình an vô sự nên hắn quyết định tìm tòi một chút.

Nhưng, ở phía sâu nhất trong động phủ hắn lại tìm thấy… một thượng cổ yêu ma… không nói chính xác là một khối băng.

Mà thứ bị phong ấn bên trong chính là quái vật trước mặt.

Lý Diệu Thiên nhân phẩm tuy không có gì đáng nói nhưng dù sao cũng là tu sĩ Kết Đan kỳ. Về tràng nhân ma đại chiến thời thượng cổ cũng đã được nghe nói qua một chút.

Không nghĩ tới là có thể tại nơi này gặp được di chỉ thời hồng hoang.

Trong lòng mừng rỡ, thần thông của cổ tu sĩ hơn xa tu sĩ hiện tại, nếu có được công pháp bọn họ để lại thì thực lực bản thân sẽ tăng lên rất nhiều.

Đặc biệt là thượng cổ linh đan, dược lực lại càng thêm thần kỳ. Không nói đến Nguyên Anh kỳ, ít nhất là tiến giai tới Kết Đan hậu kỳ là hoàn toàn có khả năng.

Cơ hội tốt như vậy Lý Diệu Thiên sao có thể bỏ qua.

Vì thế hắn tìm tòi cẩn thận trong cổ động, nhưng hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Trừ bỏ khối băng lớn có yêu ma bị phong ấn bên trong thì không còn thứ gì khác.

Thậm chí Lý Diệu Thiên còn cẩn thận tìm tòi trong phạm vi vài dặm xung quanh, nhưng kết quả vẫn vậy – không phát hiện bất cứ thứ gì. Bất đắc dĩ, hắn đành quay trở lại huyệt động kia.

Dưới sự phẫn nộ của Lý Diệu Thiên, hắn đánh thẳng một quyền lên khối băng.

Đây cũng không phải là một kích bình thường, trên tay cuồn cuộn hỏa linh lực mà hắn tu luyện cả trăm năm.

Đừng nói là khối băng bình thường, mà ngay cả tinh thiết qua thiên truy bách luyện cũng dễ dàng bị khoét một lỗ sâu. Vậy mà khối băng này vẫn không chút tổn hao, một vết rạn nhỏ cũng không có.

Lý Diệu Thiên ngẩn ra, liền thả thần thức cẩn thận quan sát. Không nhìn thì không biết, vừa nhìn thấy đã giật mình, yêu ma này cư nhiên vẫn còn sống.

Mặc dù bị đóng băng cả trăm vạn năm nhưng vẫn còn dấu hiệu của sinh mệnh.

Lý Diệu Thiên vô cùng kinh ngạc, nhưng vì thế mà dấy lên chủ ý. Một thượng cổ yêu ma, thần thông tuyệt đối không nhỏ.

Nếu mình có thể khống chế thì tuy chưa nói đến việc xưng vương xưng bá tại U Châu, nhưng trở lại quét ngang Duyện Châu chắc chắn không thành vấn đề.

Vì thế hắn quyết định thu khối băng này vào túi trữ vật, mang trở về.

Cũng hợp dịp, Lý Diệu Thiên lại kết nghĩa huynh đệ với Vương Hổ, mặc dù là người tu chân nhưng nhờ cơ duyên xảo hợp gã lại có được môt bộ thượng cổ ma tu công pháp, bên trong ghi lại một loại huyết tế chi thuật, có khả năng luyện yêu ma thành sủng vật.

Cũng giống như quỷ sủng, hay việc thu phục yêu thú.

Nguyên bản, đối với công pháp ma tu này Vương Hổ cũng không để ý, bởi vì tuy phương pháp huyết tế kia có thần kỳ hơn nữa nhưng tại tu chân giơi hiện nay sớm đã không còn yêu ma, tất nhiên công pháp không có tác dụng.

Hiện giờ lại gặp Lý Diệu Thiên mang về một yêu ma bị đóng băng từ thời viễn cổ, khiến hi vọng của Vương Hổ lại bùng lên, vì thế hao tâm khổ tứ dựa theo bản công pháp ma tu kia thu thập tài liệu để tiến hành huyết tế. Lúc này mới dám hòa tan khối băng kia… Mới đầu, hai người còn rất cẩn thận, thành công ban đầu khiến hai người mừng rõ, nên phái đệ tử trông coi hàng ngày, chỉ chờ đến một ngày hoàn thành tế luyện yêu ma kia.

Nhưng quả đúng là họa vô đơn chí, hôm nay không những cướp của ‘Ma Tôn’ mà yêu ma này còn có dấu hiệu phá cấm mà ra.

Loading...

Xem tiếp: Chương 345: Nhiếp Linh Kính

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

[Tfboys] Bồ Công Anh

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 28


Oan Ức Của Mỗ Tà

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 28


Bộ Bộ Liên Hoa

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 89



Thà Làm Đãng Phụ

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 41