Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 346: Ma Hóa Biến Thân

Chương trước: Chương 345: Nhiếp Linh Kính



Lâm Hiên nhíu mày, cảm giác được có điều không ổn, nhưng lúc này hắn không thể chần chờ, liền nhanh chóng thúc giục pháp quyết, tiên kiếm lại tiếp tục gia tốc nhanh thêm ba phần tạo lên tiếng rít chói tai trên không trung.

Cường hoành bắn tới nhưng… không hề có máu huyết bắn ra, yêu ma kia cười nhạt, cả thân hình biến mất.

Đây là thần thông gì?

Ẩn thân thuật?

Hay thủ thuật che mắt?

Lâm Hiên phóng xuất thần thức nhưng vẫn không có phát hiện gì, không chỉ là thân ảnh mà ngay cả khí tức của đối phương cũng hoàn toàn biến mất.

Lâm Hiên nhíu mày, vẻ mặt đầy lo lắng.

Mặc dù hắn đã tế ra Cửu Thiên Linh Thuẫn cùng Tiêu Dao Phiến nhưng vẫn không hề dám buông lỏng cảnh giác.

Đối phương cũng không phải thực sự biến mất mà là thi triển một loạt độn thuật quỷ dị.

Lâm Hiên khẽ lật tay lấy ra một tấm phù, nhất thời tế lên. Hào quang lóe lên, hỏa quang ngút trời, bên trong còn có thiểm điện không ngừng lóe lên.

Đây đương nhiên không phải địa giai linh phù mà là nhân giai linh phù. Xét trên uy lực thì nó không thể đối phó với yêu ma cấp bậc này nhưng Lâm Hiên cũng không trông mong vào phù này có thể khắc chế đối phương mà chỉ muốn bức đối phương hiện ra.

Nhưng vẫn không có tác dụng, vẫn không thấy bóng dáng đối phương.

Có chút khó giải quyết, ngũ hành pháp thuật đánh ra liên miên không dứt nhưng chỉ có thể tế lên được một ít bụi đất.

Đột nhiên, Lâm Hiên biến sắc, dường như hắn cảm ứng được điều gì từ bên cạnh.

Bên cạnh truyền tới tiếng động.

Mặc dù tốc độ Lâm Hiên rất nhanh nhưng vẫn không thể hoàn toàn né tránh, quang tráo do Tiêu Dao Phiến phóng ra liên tục chớp lên.

Một cánh tay khô héo rất nhanh rụt trở về rồi lại biến mất trong không khí.

“Tiểu tử, nhận mệnh đi, có thể chết trong tay Huyết yêu ta cũng coi như tiên phúc mà tổ tiên ngươi tu được.”

Lời nói kiêu ngạo truyền vào trong tai, nhưng thanh âm cũng mơ hồ vô cùng, căn bản không thể phán đoán đối phương ở nơi nào.

Lâm Hiên ‘hừ’ một tiếng, lời này của đối phương không chỉ vì chọc giận hắn mà còn ẩn chứa thuật đánh nhiễu tâm thần.

Đột nhiên, huyết mang hiện ra, lần này lại là một xúc tua đâm tới, Lâm Hiên không thể né tránh. Hộ tráo do Tiêu Dao Phiến phóng xuất ngày càng ảm đạm.

Biểu tình của Lâm Hiên ngày càng âm trầm, không thể cứ để như vậy được, phải nhanh chóng nghĩ cách thay đổi cục diện bất lợi.

Suy nghĩ một chút, Lâm Hiên đem thần thức chìm vào trong túi trữ vật lấy ra một cổ bảo giống như bạch sắc ti cầu. Đoạn hướng lên trời ném đi, hai tay kết ấn, nhanh chóng đánh vài đạo pháp quyết lên cổ bảo.

Bạch sắc viên cầu run lên, bắt đầu xoay tròn, từ bên trong vươn ra vô số sợi tơ trong suốt. Tiếp theo cũng không cần Lâm Hiên thao túng mà những sợi sơ này như có sinh mệnh lập tức bắn tới một phía. Nơi đó nguyên bản không thấy thứ gì, linh khí cũng không có chút dị thường. Không ngờ rằng vật này có thể khám phá thuật ẩn thân của yêu ma.

“Phược Tiên Cầu, đây là pháp bảo Phược Tiên Cầu. Không có khả năng, ngươi đã có Nhiếp Linh Kính, sao lại còn có bảo vật này?” Yêu ma đang giãy dụa bên trong vô số sợi tơ, hoảng sợ kêu to.

Phải biết rằng ở tại thời thượng cổ, hai kiện pháp bảo trong tay Lâm Hiên đều có thanh danh hiển hách, nếu hắn chỉ có một trong hai thứ đó thì yêu ma còn có thể lý giải, nhưng tiểu tử này lại có được cả hai, thật sự khiến yêu ma dung động.

“Các hạ biết thì có tác dụng gì, cứ an tâm xuống địa ngục đi.” Khóe miệng Lâm Hiên khẽ cười, linh lực trong cơ thể vận chuyển càng nhanh hơn.

Đêm dài lắm mộng, hắn tất nhiên sẽ không có tâm tình giải thích cho địch nhân, chẳng qua cũng nhờ phúc tên yêu ma này, lúc trước hắn không biết tên gọi của bạch sắc ti cầu này nhưng nhìn thấy biểu tình hoảng sợ của đối phương thì có lẽ cũng đã từng bị bảo vật này cho nếm qua đau khổ. Đúng là tại thời kỳ viễn cổ, Phược Tiên Cầu có uy danh hiển hách.

Bất kể thế nào, hiện giờ cũng rất có lợi cho chính mình.

“Tiểu tử, đừng kiêu ngạo vội. Phược Tiên Cầu uy lực tuy rất mạnh nhưng đó là khi nó nằm trong tay nguyên chủ nhân, còn một tên tu chân giả kết đan kỳ nhỏ bé dùng vật này thì có thể làm gì được ta.” Yêu ma ngẩng đầu, hồng quang trong mắt lóe ra, hung hăng mở miệng.

“Tu chân giả Kết Đan kỳ, hừ, các hạ cần gì phải tự khoa trương, dù sao ngươi cũng chỉ là một hạ vị yêu ma, nếu không sao có thể bị bắt nhốt tới bây giờ.”

“Hạ vị yêu ma?”

Nghe được lời chế giễu của Lâm Hiên, yêu ma kia như mèo bị dẫm phải đuôi, biểu tình lập tức trở lên cuồng bạo: “Được lắm, rất kiêu ngạo! Để ta cho người biết một hạ vị yêu ma vẫn có thể giết chết tu sĩ cấp cao của nhân loại các ngươi.”

Lời vừa dứt, phía ngoài thân đột nhiên xuất hiện huyết mang. Phía trong huyết mang, yêu ma cả người run rẩy, thống khổ vô cùng.

Một giọt chất lỏng màu đỏ từ trên trán chảy xuống, đây không phải là máu tươi mà là mồ hôi của yêu ma, khi nó rơi xuống thì khiến mặt đất thủng một lỗ nhỏ.

Lâm Hiên khẽ liếm khóe miệng, trong lòng kinh hãi, chỉ là một hạ vị yêu ma mà đã khó chơi như vậy, không biết tràng đại chiến trăm vạn năm trước thảm thiết đến mức nào.

Thân thể yêu ma run rẩy càng lúc càng mạnh, nó hống lên một tiếng cuồng bạo.

Lâm Hiên tuy không rõ nó định sử dụng pháp thuật quỷ dị gì nhưng đương nhiên sẽ không để hắn đắc thủ.

Thần thức vừa động, hắn đem pháp lực điên cuồng rót vào Phược Tiên Cầu, khu sử những sợi tơ trong suốt này trói chặt lấy tứ chi của địch nhân.

Sau đó nhanh chóng tế ra Bích Lân Châm cùng Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm ra ngoài.

Một đánh vào tim, một đánh vào đầu. Một kích này nhất định phải giết chết địch nhân.

“Hống!”

Yêu ma kia lại hống to lên, huyết quang toàn thần bùng lên như một đoàn lửa hừng hực thiêu đốt.

Rất nhanh nó biến lớn thành một quang tráo cự đại chống đỡ hai kiện cổ bảo của Lâm Hiên, sau một kích này quang tráo tối đi không ít nhưng hai bảo vật cũng bị bắn ngược trở lại.

Lâm Hiên sờ cằm, hắn cảm thấy kinh ngạc.

Tạm thời không nói tới Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm, bảo vật này tuy không thể bì được với Nhiếp Linh Kính và Phược Tiên Cầu nhưng dẫu sao cũng là vật mà tu sĩ Nguyên Anh kỳ thời thượng cổ lưu lại. Lâm Hiên cũng đã từng thí nghiệm qua uy lực của nó, tuy không phải quá kinh người nhưng lại vô cùng sắc bén, các pháp thuật phòng ngự địa giai bình thường tuyệt đối không đỡ nổi một kích.

Lại nói tới Bích Lân Châm, theo phẩm chất mà xét thì nó kém hơn Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm một bậc, nhưng dù gì cũng là một kiện cổ bảo, hơn nữa lại là phi châm.

Nếu nói về phi châm cổ bảo thì ở tu chân giới hiện hay cũng luôn luôn được coi trọng, đừng nhìn vào hình thể nhỏ bé của nó, bởi nó tuy nhỏ nhưng lực xuyên thấu thì rất mạnh, hơn hắn các pháp bảo cùng cấp bậc, cùng tài liệu luyện thành. Muốn phá quang tráo này cần tốn chút công sức.

xbox1122

Trước hai kiện cổ bảo thần thông không nhỏ này mà huyết quang hộ tráo của đối phương vẫn ngăn cản được, hơn nữa nhìn biểu tình của yêu ma thì hiển nhiên thần thông nó đang thi triển còn chưa hoàn thành.

Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Hiên phát lạnh. Nếu chờ đối phương thi pháp xong thì chẳng phải là càng thêm khó chơi sao? Phải mau chóng tìm cách diệt sát đối phương.

Cả người Lâm Hiên bùng lên thanh quang, linh khí đại phóng, hắn đang tụ tập linh lực chuẩn bị cho một kích toàn lực, chỉ là dị biến lúc này lại xuất hiện.

Hống!

Tiếng rít gào khiến người khác tê dại da đầu, yêu ma giơ cao hai tay lên đầu, hồng mang chói lọi. Chỉ trong phút chốc, nó như biến thành một vầng mặt trời đỏ rực.

Linh khí bốn phía cũng bị hút tới một cách điên cuồng, sau đó lấy huyết sắc hồng mang làm trung tâm bắt đầu nổ mạnh.

Bụi đất mù trời, khí lãng như thủy triều đánh về mọi phía, may mà Lâm Hiên đã phóng xuất cấm chế phòng ngự, cho nên có thể chịu được sức ép của vụ nổ này. Lúc này hắn đang chăm chú quan sát.

Mặc dù bụi đất như vậy nhưng Lâm Hiên đem pháp lực rót vào hai mắt, nên không hề chịu ảnh hưởng do khói bụi, mà thấy rõ cảnh vật trước mắt.

“Đây là…” Biểu tình Lâm Hiên cứng đờ, thanh âm nghẹn lại.

Thanh thế lớn như vậy, chứng tỏ thần thông đối phương sử dụng khẳng định là không nhỏ, nhưng một màn trước mắt hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Hình dạng đã xuất hiện biến hóa.

Nguyên bản là ba đầu sáu tay, tướng mạo khủng bố nhưng hiện tại lại trở lên giống người.

Không chỉ là ba cái đầu đã hợp lại thành một mà những cánh tay dư thừa cũng rút trở vào trong thân thể, cả người cao tâm một thước bảy, bộ dạng nhỏ gầy.

Nhưng biến nhỏ cũng không có nghĩa là yếu đi, mà ngược lại. Ma khí càng thêm điên cuồng từ trong người phóng xuất ra ngoài.

Ngoài ra còn rất nhiều chỗ khác khiến người ta phải kinh sợ.

Đầy tiên là làn da trở lên hồng rực, thậm chí có thể nói là nó đang phát sáng, quả thực đầy quỷ dị.

Tiếp theo là chiếc sừng trên đầu vốn chỉ một tấc vậy mà bây giờ đã dài ra cả một thước, giống sừng sơn dương.

Sáu cánh tay trước kia đã biến mất mà tay vào đó là một đôi cốt đao.

Ở trên lưng lại sinh ra một đôi cánh giống cánh côn trùng.

“Ma hóa biến thân!”

Lâm Hiên cắn chặt răng, từ trong họng thốt ra những lời này.

“Ồ, ngươi cũng biết?” Yêu ma cũng mở miệng, thanh âm chát chúa chói tai, nhưng lại có thêm một chút kinh ngạc.

Lâm Hiên cũng không trả lời, nhưng mục quang cùng thần thức đều đã khóa chặt đối phương, đây quả thực là đại địch.

Về phần yêu ma, Lâm Hiên hiểu biết cũng không nhiều, dù sao đó là những sinh vật đã bị quét sạch cách đây cả hơn trăm vạn năm, nhưng ở trong cổ ngọc đồng giản Lâm Hiên có xem qua giới thiệu về ma hóa biến thân.

Thời điểm ban đầu, Lâm Hiên cũng không chú ý, nhưng ở bên trong ngọc giản lại nhắc đi nhắc lại nhiều lần nên hắn cũng trở nên tò mò mà xem qua.

Kết quả, không nhìn thì không biết, nhưng khi thấy thì giật mình.

Thần thông ma hóa biến thân, ở thời thượng cổ đã khiến nhân loại nếm không ít đau khổ, thậm chí thiếu chút nữa xoay chuyển chiến cuộc.

Thần thông này đến tột cùng là gì thì tu sĩ nhân loại cũng không rõ ràng, phần lớn đều dựa vào suy đoán của chính mình và những gì nhìn thấy để tiến hành miêu tả. Đây là thiên phú thần thông của yêu ma.

Sở dĩ nói là của yêu ma là bởi vì cho dù ở yêu tộc cũng có loại thần thông này nhưng chỉ chiếm một phần nhỏ, cả ngàn mới có một.

Yêu ma sử dụng thân thông này thì có thể trong khoảng thời gian ngắn kích phát hoàn toàn tiềm lực trong cơ thể, ngay cả hình dáng bên ngoài cũng thay đổi.

Thực lực cũng được đề thăng, còn cụ thể tăng nhiều tăng ít thì hoàn toàn không thể đánh giá rõ ràng.

Nói ví dụ như một yêu ma trước khi sử dụng thiên phú thì tương đương với một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, nhưng khi sử dụng ma hóa thần thông thì thực lực có thể tăng lên tới Kết Đan trung kỳ hậu kỳ, đại viên mãn, thậm chí…

Việc này tuy rằng khó tin nhưng quả thực có được ghi lại, từng có yêu ma kết đan sơ kỳ đối mặt với cường địch sử dụng ma hóa biến thân có thể đồng quy vu tận với một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.

May mắn là có thể có được thiên phú thần thông như vậy đều là một số yêu ma cấp thấp, còn yêu ma đã ngoài Nguyên Anh kỳ lại chưa từng thấy xuất hiện, nếu không thì tràng thượng cổ đại chiến kia hươu chết vào tay ai sợ còn chưa rõ.

Nhưng dù vậy do yêu ma cấp thấp có thể sử dụng ma hóa biến thân cũng tạo thành phiền toái không nhỏ, tụ tập lại giết được không ít tu sĩ cấp cao cũng yêu thú hóa hình kỳ.

Khiến cho liên quân tổn hao nguyên khí không nhỏ.

Nghe nói trong ma đạo công pháp, thần thông trong khoảng thời gian ngắn đề thăng tu vi cũng như đan dược có cùng tác dụng đều là căn cứ vào bản lĩnh biến thân ma hóa này mà bắt chước nghiên cứu ra, tiếc rằng hiệu quả kém hơn rất nhiều.

Hơn nữa, cho dù là tu sĩ nhân loại đã trải qua tẩy tủy dịch kinh, thân thể trở nên mạnh mẽ vẫn không thể bằng được yêu ma, sau khi sử dụng thần thông này, nhẹ thì hao tổn nguyên khí, nặng thì rút ngắn thọ mệnhh. Cho nên không đến mức vạn bất đắc dĩ thì cho dù là ma đạo tu sĩ cũng không dám tùy tiện sử dụng.

Lâm Hiên thở dài, ông trời quả thật chiếu cố hắn, gặp phải một yêu ma thời thượng cổ thì thôi, vậy mà còn có loại thần thông đặc thù này.

Cho nên tuy tướng mạo đối phương không xuất hiện ba đầu sáu tay nhưng vẫn rất khủng bố, khiến Lâm Hiên không dám có chút khinh thường.

Hắn không hi vọng lật thuyền trong mương.

Cũng may Lâm Hiên tuổi tuy không lớn nhưng kinh nghiệm đối địch lại phong phú vô cùng, nên không phải không có biện pháp. Để hiểu biết thực lực của đối phương thfi cần thử nghiệm.

Nhưng hắn mới nghĩ đến đây còn chưa kịp hành động thì yêu ma kia đã động thủ trước.

Khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười lạnh như băng, cả hai cánh tay đều giơ lên cao rồi bổ xuống.

Hai đạo bạch quang xuất hiện.

Xoạt xoạt… nó đã chặt đứt tất cả sợ tơ của Phược Tiên Cầu cuốn chặt lấy tứ chi lúc trước.

Nhất thời Lâm Hiên trở lên trợn mắt há mồm, sắc mặt khó coi. Hắn đã từng thủ qua, những sợi tơ này chắc chắn, mềm dẻo vô cùng, lửa thiêu không chảy, kiếm chém không đứt, ngay cả dấu vết cũng không lưu lại, vậy mà lại bị chặt đứt dễ dàng như vậy có chút quá bất ngờ.

Loading...

Xem tiếp: Chương 347: Độn Thuật Thần Diệu

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Yêu Em Thật Xui Xẻo Tập 2

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 37



Người Con Gái Mang Tên Tuyết

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 24


Thất Gia

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 76


Trúc Mã Quấn Thanh Mai

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 37