Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 307: Côn Sơn Thượng Nhân.

Chương trước: Chương 306: Hỏa Tịnh



Côn Sơn hòa thượng vừa thấy vật ấy thì lập tức thay đổi chủ ý.

Liễu Quân Hào đắc ý đầy mặt, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của mình. Trong cuộc chiến ở hầm mỏ bỏ hoang, hắn nhờ bản lĩnh cao hơn một bậc mà cuối cùng chiếm được phần thắng. Diệp Thanh Thành đã chết, đối phương đã không còn cao thủ Kết Đan kỳ, cán cân thực lực giữa hai nhà đã nghiêng hẳn về một bên, nên lựa chọn thế nào, Côn Sơn hòa thượng không phải là ngu ngốc, hiển nhiên là nên nương tựa vào phe mạnh.

Bất quá lão lại thừa cơ được voi đòi tiên, tuy đồng ý hỗ trợ, nhưng lại đưa ra một điều kiện: muốn Diệp Như làm lô đỉnh.

Liễu Quân Hào nhíu mày, đối với Diệp Như, hắn cũng có tâm tư, nhưng không hoàn toàn vì háo sắc. Phải biết rằng phương pháp tu luyện thái bổ tuy không được thanh nhã lắm, nhưng cũng là một cách nhanh chóng để đột phá bình cảnh, gia tăng thực lực.

Trong đấu giá hội ở một số phường thị, thỉnh thoảng cũng có xuất hiện nữ tu lô đỉnh. Tuy chính đạo rất khinh bỉ điều này, nhưng thật ra cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Song bình thường phần lớn đều là lô đỉnh Linh Động kỳ. Nữ tu sĩ có thể Trúc Cơ thành công, sau lưng ít nhiều đều có một chút bối cảnh và thực lực.

Thỉnh thoảng có xuất hiện Trúc Cơ kỳ lô đỉnh, đều khiến các tu sĩ cao giai điên cuồng tranh đoạt, nhất là xinh đẹp càng có thể đấu giá được mấy ngàn thậm chí hơn vạn tinh thạch.

Đối với Diệp Như. Liễu Quân Hào vốn định để một mình hưởng dụng, nghe Côn Sơn hòa thượng đòi bằng được, tất nhiên là đau lòng một hồi, song làm chủ một gia tộc, ánh mắt tự nhiên phải biết nhìn xa một chút. Trải qua cân nhắc lợi hại, hắn vẫn đáp ứng.

Sau đó, Liễu gia đã chuẩn bị kĩ lưỡng, phát động tiến công Diệp gia bảo.

Mặc dù không thể nói là thế như chẻ tre, nhưng cũng khá thuận lợi. Hôm nay trước khi trời tối, toàn bộ Diệp gia bảo nhất định sẽ rơi vào tay mình.

Trên mặt Liễu Quân Hào tràn đầy vẻ hưng phấn. Sau đó hóa thành một đạo độn quang, phóng về phía Diệp gia bảo.

"Đại tiểu thư. Chạy mau. Đừng chần chừ nữa. Cứ như vậy thì muộn mất." Thanh âm nôn nóng của Diệp Hưng truyền ra. Người thanh niên dung mạo phổ thông này mặt mày đỏ bừng. Mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng hắn biết sư phó của mình đã tự bạo mà chết. Di mệnh của sư phó là muốn mình bảo hộ tiểu thư rời khỏi đây. Bất kể thế nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng này.

Song Diệp Như lại làm như không nghe thấy. Không phải nàng bướng bỉnh, phụ thân sống chết chưa biết, tộc nhân lại đang bị chém giết, mình sao có thể rời đi một mình.

Cân quắc bất nhượng tu mi (*), lâm trận bỏ chạy là điều sỉ nhục.

* Cân quắc là khăn trùm của phụ nữ thời xưa, tượng trưng cho phái nữ. Tu mi là mày râu tức đàn ông. Câu này ý nói phụ nữ không hề thua kém đàn ông. Ngoài ra câu này có nguồn gốc từ điển tích: Lương Hồng Ngọc thời nhà Tống là phái nữ mà giỏi võ nhiều mưu. Khi đó chồng nàng là Hàn Thế Trung lãnh 8000 thủy quân đi ngăn quân Kim đang thừa thắng đánh lên phía bắc. Dưới tình thế địch đông ta ít, Lương Hồng Ngọc hiến kế mai phục cho chồng, rồi giúp chồng điều binh khiển tướng, một trận đánh tan 10 vạn đại quân Kim.Từ đó quân Kim không dám xâm phạm nữa.Vì thế người ta đều lấy câu này để khen ngợi Lương Hồng Ngọc. Để biết thêm chi tiết các, bạn liên hệ Google.com.vn.

Bàn tay nhỏ nhắn vươn ra, vỗ lên túi trữ vật một cái. Một thanh đoản kiếm mỏng như cánh ve được nàng lấy ra. Đang định gia nhập cuộc chiến thì một đám mây khổng lồ bay đến.

Đám mây màu vàng nhạt đó cực kỳ quỷ dị, Từ bên trong thỉnh thoảng phóng ra từng đạo quang trụ to như miệng bát. Trên đường di chuyển, đã có không dưới hai mươi tên đệ tử Diệp gia bị nó bắn chết.

Nhìn công pháp. người này hẳn không phải là cao thủ Liễu gia. Không biết Liễu Quân Hào mời được kì nhân dị sĩ này từ đâu tới, thật là khó giải quyết.

Đám mây kia lượn một vòng, sương mù tan ra hiện ra một hòa thượng thân hình béo tròn.

Vóc người đồ sộ, thịt mỡ núc ních, cả người trông như một núi thịt.

" Côn Sơn thượng nhân!"

Đệ tử Diệp gia gần đó biến sắc. Đối với vị tán tu nổi tiếng này, tuy chưa tưng gặp mặt, nhưng sự tích của hắn lại ít nhiều đều nghe nói qua một chút.

Gia chủ vắng mặt, người này lại cấu kết với Liễu gia, lòng tin của mọi người đều như rớt xuống vực sâu.

Côn Sơn thượng nhân híp đôi mắt ti hí, đảo qua không trung, lập tức nhìn chằm chằm mục tiêu. Nhìn đại tiểu thư Diệp gia dáng người thon thả, dung nhan mỹ lệ mà nuốt nước bọt ừng ực.

"Hắc hắc", sau khi cười dâm hai tiếng, Côn Sơn thượng nhân vung tay lên, linh khí xung quanh người liền xoắn bện với nhau thành mấy cái dây thừng cổ quái, hướng phía Diệp Như quấn lấy.

"Đại tiểu thư tránh mau!"

Diệp Hưng đại kinh thất sắc. Không chút do dự đẩy Diệp Như. Đồng thời thả ra một cái linh khí hình dạng như cây đoản bổng (*)không hề sợ hãi đứng chắn trước mặt Diệp Như.

*Đoản bổng=gậy ngắn= dùi cui

"Hử?"

Côn Sơn thượng nhân vẻ mặt ngạc nhiên, nheo nheo mắt nhìn người thiếu niên đang ngăn trở trước mặt. Linh Động hậu kỳ, cái loại tiểu tử miệng còn hôi sữa này mà cũng dám chống lại tu sĩ Kết Đan kỳ sao?

Tên đại hòa thượng này tuy độc ác tàn nhẫn nưng lúc này cũng không phần bội phục dũng khí của đối phương. Bỗng nổi lên lòng ái tài, thàn nhiên nói: "Ngươi muốn lấy trứng chọi đá? Tay phật gia ta chưa từng lưu lại người sống, hôm nay phá lệ một lần, ngươi cút qua một bên cho ta."

Diệp Hưng hai mắt đỏ lừ. Hắn làm sao không biết thực lực của mình kém đối phương quá xa. Nhưng sư phụ đã chết, di mệnh cuối cùng của hắn bất kể thế nào cũng phải làm được.

"Rượu mới không uống lại thích uống rượu phạt!"

Côn Sơn thượng nhân cười gằn một tiếng, nhấc thủ chưởng to như cái quạt lên, linh khí phun ra thu vào, một tia sét màu vàng từ lòng bàn tay phóng ra....

Chưởng Tâm Lôi!

Đó cũng là pháp thuật địa giai, đơn giản nhưng hiệu quả.

Diệp Hưng hét thảm một tiếng. Không thể phủ nhận hắn là một vị dũng sĩ, nhưng dũng khí cũng không thể bù đắp được chênh lệch thực lực quá lớn của song phương. Diệp Hưng ngay cả kêu thảm một tiếng cũng không kịp đã bị tia sét oanh thành tro bụi.

Đáng hận!

Trên mặt Diệp Như tràn ngập sự phẫn nộ. Tuy Diệp Hưng chỉ là đệ tử ngoại môn, mình với hắn thậm chí có thể nói là tên cũng chẳng biết. Nhưng hắn lại chết ngay trước mắt mình. Diệp Như bị lửa giận che mờ lí trí, phóng linh khí ra không chút do dự.

Vèo, đoản kiếm hóa thành một đạo hàn quang, hung hăng đâm vào bụng đối phương. Diệp Như trong lòng vui vẻ, tên gia hỏa kia quá khinh suất. Cho dù hắn là tu sĩ Kết Đan kỳ, nhưng dưới tình huống không có hộ tráo thì tuyệt đối không thể ngăn trở công kích của linh khí.

Nhưng ngay lập tức, vẻ kinh hỉ trên mặt Diệp Như chợt tắt ngấm. Đôi mắt mỹ lệ mở to, kinh hãi nhìn đống thịt trước mắt. Làm sao có thể, không có máu tươi chảy ra, đối phương thì cười hì hì, tựa như một điểm cũng không để ý.

"Hừ, tiểu nha đầu, chỉ là linh khí mà ngươi cho là có thể phá được phòng ngự Kim Giáp Công của bổn thượng nhân sao?" Nhìn vẻ kinh hãi của mỹ nhân, Côn Sơn thượng nhân thè lưỡi liếm liếm môi, điểm một chỉ về phía cái dây thừng cổ quái do linh khí biến thành, sau khi vặn vẹo một lúc đã biến thành một con độc xà khủng bố, hung hăng đánh về phía Diệp Như.

"Như nhi, chạy mau!"

Một tiếng hét như sấm nổ truyền đến, một đạo hào quang màu tím từ bên cạnh phóng tới, uỳnh một cái va vào độc xà.

Độc xà đứt ra thành từng khúc, hào quang mờ đi làm lộ ra một lão giả dáng người cao gầy.

" Nhị thúc!"

Diệp Như kinh hô một tiếng, trong âm thanh tràn đầy sự hưng phấn. Người vừa tới tên là Diệp Thanh Tùng đệ đệ Diệp Thanh Thành, là trưởng lão mạnh nhất trong tộc." Hương hỏa không thể đoạn tuyệt như vậy được,phải kiên cường mà sống sót." Diệp Thanh Tùng thở dài một hơi.

"Nhị thúc sao lại nói vậy, phụ thân nhất định sẽ trở về."

"Đại ca đã mất."

"Cái gì?" Liễu gia đánh lén quy mô lớn thật sự khác với bình thường. Diệp Như cũng là nữ hài tử rất thông minh, kỳ thật đã đoán được một ít. Nhưng thâm tâm nàng vẫn bài xích ý nghĩ này. Giờ đây nàng cắn chặt môi, thanh âm cũng nghẹn ngào: "Làm sao có thể, Nhị thúc ngươi nhất định là hiểu nhầm rồi, phụ thân là Kết Đan kỳ cao thủ, sao có thể dễ dàng chết như vậy được?"

Diệp Thanh Tùng thoáng cười khổ, hắn cũng hi vọng mình nhầm. Bất quá vừa rồi tận mắt nhìn đầu của đại ca, hoàn toàn không phải là làm giả hoặc giả mạo. Liễu Quân Hào ban đầu chỉ muốn dùng để đả kích sĩ khí đệ tử Diệp gia. Nào ngờ lại không được như ý nguyện, thấy gia chủ bị giết, tu sĩ Diệp gia không nhưng không tan rã mà ai ai cũng đỏ ngầu hai mắt, bắt đầu liều mạng.

Bị dồn đến đường cùng tất sẽ bộc phát lực lượng kinh người. Trong nhất thời đem đến cho Liễu gia phiền toái không nhỏ. Điều này thật sự vượt quá dự liệu của Liễu Quân Hào.

Đương nhiên bây giờ cũng không thời gian nói với cháu gái tình hình cụ thể. Diệp Thanh Tùng dùng ngữ khí như ra lệnh mở miệng: "Như nhi, ngươi chạy mau, lão phu ở đây ngăn trở cho ngươi."

"Ngăn trở?"

Côn Sơn thượng nhân nhìn lão giả trước mắt một cái, thực lực không yếu, đã đến cảnh giới Giả Đan, nhưng vậy thì đã sao, vẫn chỉ là tu chân giả Trúc Cơ kỳ mà thôi, muốn níu giữ mình ở đây chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi.

Cười khẩy một tiếng, Côn Sơn thượng nhân lại giơ tay lên, đánh ra mấy đạo Chưởng Tâm Lôi.

Đối mặt với tia sét màu vàng, Diệp Thanh Tùng nét mặt ngưng trọng, vỗ lên túi trữ vật một cái, đem một cái linh khí hình lá chắn tròn đẩy ra.Khác với linh khí phòng ngự bình thường, phần ở giữa lá chắn rất dày, rìa ngoài lại sắc bén như đao, rõ ràng là bảo vật vừa công vừa thủ.

Lá chắn kia bay lên đỉnh đầu Diệp Thanh Tùng, sau khi xoay tròn một lúc, to lên không ít. bị ba tia sét phách trúng, mặc dù run rẩy không thôi nhưng cuối cùng cũng đỡ được.

Diệp Thanh Tùng thở phào ra một hơi, Hồn Thiên Thuẫn mặc dù là cực phẩm linh khí nhưng có thể đỡ được công kích của địa giai pháp thuật không thì hắn cũng không nắm chắc, cũng may bảo vật này không phụ sự kì vọng của mình.

Điểm một chỉ, Hồn Thiên Thuẫn quay tròn càng nhanh hơn, đồng thời ngoài rìa lá chắn còn phóng ra một tầng quang mang bạch sắc.

"Đi!"

Diệp Thanh Tùng đang định điều khiển bảo vật này công kích thì thanh âm đột nhiên ngưng lại, mắt mở lớn, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin, mà ở trên trán hắn đã xuất hiện thêm một cái lỗ nhỏ cỡ ngón tay.

"Đồ ngu, cái gọi là giả đan bất quá chỉ là khen tặng mà thôi, ngươi cho rằng chỉ bằng vào mình mà có thể so sánh với tu sĩ Kết Đan kỳ chân chính như ta sao."

Côn Sơn thượng nhân khóe miệng lộ ra một tia cười khẩy, tay vung lên, một cái pháp bảo giống như băng chùy màu lam từ trán Diệp Thanh Tùng bay trở về.

Vật vừa rồi chính là thứ dễ dàng xuyên thủng Hồn Thiên Thuẫn, giết chết Diệp Thanh Tùng .

Mặc dù là cực phẩm linh khí nhưng cũng vô pháp ngăn cản một kích của pháp bảo, đây chính là chênh lệch!

"Sư phụ!"

"Nhị thúc!"

Diệp Như cùng mấy tên đệ tử trẻ tuổi của Diệp gia, trên mặt hiện sự bi thống, đồng thời lao tới.

Côn Sơn thượng nhân trên mặt hiện vẻ bất ngờ, người tham sống sợ chết hắn thấy rất nhiều, nhưng loại gia tộc thấy chết không sờn, đối mặt với cường địch mà không hề lùi bước đúng là chưa thấy qua, chưa nói cái khác,chỉ bằng vào điều này cũng đủ để Diệp gia ở đứng sừng sững ngàn năm không ngã.

Gia tộc cổ xưa này quả nhiên có chỗ hơn người.

Loading...

Xem tiếp: Chương 308: Lâm Hiên Phát Uy.

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Chiếm Đoạt Tiểu Bạch Thỏ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 51


Cô Gái Của Sự Bí Mật

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 42


Giống Như Một Giấc Mộng

Thể loại: Trọng Sinh, Ngôn Tình

Số chương: 44