Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 306: Hỏa Tịnh

Chương trước: Chương 305: Linh Lung Bảo Tháp



Sau nửa canh giờ, Diệp gia bảo đã hiện ra trong tầm nhìn, Lâm Hiên trong lòng vui vẻ, độn quang lại nhanh hơn.

Mình nếu như phụng mệnh sư tôn tới đây, thì trước khi đi đương nhiên phải cấp cho Diệp gia một cái công đạo, cũng không biết Diệp Thanh Thành có bình an trở về hay không.

Đột nhiên hào quang chợt tắt, Lâm Hiên ngừng lại giữa không trung, hắn híp mắt nhìn về hướng Diệp gia bảo. Nếu như vừa rồi không nghe lầm thì trong đó có truyền đến tiếng chém giết, chẳng lẽ…..

Diệp gia bảo.

Ngày xưa vốn là gia tộc uy danh hiển hách, hiện giờ lại lâm vào họa diệt tộc.

“Đại tiểu thư, đi mau, chúng ta không cản được.”

Diệp Như gắt gao cắn môi, phụ thân đã rời đi mấy tháng, không hề có tin tức. Những ngày này trong lòng nàng vẫn tràn ngập bất an, sợ hắn xảy ra chuyện không hay. Đến buổi sáng hôm nay thì đã linh nghiệm, Liễu gia đột nhiên tập hợp thủ hạ, hùng hổ đánh tới Diệp gia bảo.

Diệp Như rất sợ hãi, tuy rằng hai nhà bất hòa nhưng vẫn chưa từng động thủ quá đáng, chẳng lẽ….phụ thân đã xảy ra chuyện?

Thực lực Diệp gia tuy rằng cũng không dễ bị khinh nhục, nhưng gia chủ mất tích, dưới tình huống rắn không đầu khiến cho sĩ khí đại giảm, sức chiến đấu cũng bị ảnh hưởng rất nhiều.

Cũng may Diệp gia bảo dễ thủ khó công. Uy lực của Âm Dương Lôi Hỏa trận lại làm cho người ta phải líu lưỡi, lúc này mới không bị sụp đổ dễ dàng, miễn cưỡng ngăn chặn thế công mãnh liệt của đối phương.

Diệp Như nhẹ thở phào, nhưng nhà dột thì không tránh được mưa. Hai trên đệ tử trẻ tuổi của gia tộc bị đối phương mê hoặc, nói là dẫn tộc nhân ra ngoài ngăn địch. Nhưng lúc đi qua trận pháp lại đột nhiên ra tay đánh chết một gã đệ tử quản lý trận kỳ.

Tuy rằng những người khác nhanh chóng kịp phản ứng, bắt lại hai gã phản đồ nhưng lão cáo già như Liễu Quân Hào sao lại buông tha cơ hội tốt như vậy. Hắn lập tức tìm ra sơ hở rồi đánh vào trong trận pháp.

Hắn là cao thủ Kết Đan Kỳ, không có cấm chế che chở thì người Diệp gia sao có thể đối đầu với hắn. Vài vị trưởng lão liên thủ cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn trở mà thôi. Tình thế vẫn như cũ rất nguy cấp.

Diệp Thanh Hải tuy rằng xuất thân từ một nhánh nhỏ, nhưng dựa vào sự cố gắng hiện giờ đã ngồi lên chức trưởng lão. Đối với Diệp gia, hắn rất trung thành và tận tâm. Mắt thấy không thể làm gì được liền quay đầu phân phó cho đệ tử thân truyền: “Hưng nhi, ngươi bảo vệ đại tiểu thư rời đi. Chỉ cần nàng còn sống thì Diệp gia sẽ không mất huyết mạch. Lúc chúng ta Đông Sơn tái khởi cũng là lúc diệt Liễu gia báo thù.”

“Sư phó!” Diệp Hưng lệ nóng dâng tràn, vẫn không chịu bước đi.

“Đi mau!”

Diệp Thanh Hải râu bạc phất phơ, liên tục ho khan. Lúc này trước ngực hắn đã nhuộm một mảng máu đỏ nhưng lại không hề sợ hãi, đột nhiên tay áo bào phất một cái, đẩy hai lão giả trước người mình ra, biểu tình dữ tợn tiến về phía trước muốn ôm lấy địch nhân.

“Muốn chết!”

Khóe miệng Liễu Quân Hào lộ ra một tia cười nhạt, dưới sự thúc dục của pháp quyết, pháp bảo lại đánh ra. Chỉ thấy bạch sắc quang mang cả người Diệp Thanh Hải nở rộ, linh khí xung quanh giống như bị hút vào đó.

“Đây là….”

Liễu Quân Hào hoảng hốt, bất chấp đang tiến công liền xuất ra Linh Khí Hộ Thuẫn, xung quanh thân thể liền xuất hiện một vòng bảo hộ màu trắng.

Oanh!

Diệp Thanh Hải tự bạo. Tuy rằng hắn chỉ là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nhưng dưới một kích liều chết thì uy lực không hề nhỏ. Mặc dù là cao thủ Kết Đan Kỳ cũng không dám chính diện nghênh đón.

Linh Khí Hộ Thuẫn bất quá chỉ là pháp quyết phòng ngự cơ bản nhất. Dưới sức ép vô cùng lớn của vụ nổ liền tan biến như bọt nước. Sắc mặt Liễu Quân Hào trắng bệch, không nghĩ tới bản thân nhất thời không đề phòng , mặc dù không chết nhưng thân thể cũng không tránh khỏi bị thương nặng.

Ngay khi hắn đang kinh sợ thì một bóng đen nhoáng lên, một hòa thượng béo ú che trước người hắn. Cũng không thấy hòa thượng này sử dụng bí pháp gì, chỉ bằng vào thân thể đã có thể ngăn cản được vụ nổ đánh sợ này!

Đệ tử Diệp gia đều chửi ầm lên, còn bên Liễu gia thì vô cùng vui mừng.

“Côn Sơn đại sư, đại ân này đúng là không có lời nào có thể cảm tạ hết, Liễu mỗ tất sẽ báo đáp.”

“Ha ha, gia chủ đã khách khí, ngươi trước đó chính là đáp ứng ta, bắt lấy đại tiểu thư Diệp gia cho ta làm lô đỉnh….”

“Đại sư yên tâm, Liễu mỗ sao lại không giữ lời, vô luận là đại sư bắt lấy nha đầu kia hay là Diệp Như bị đệ tử Liễu gia ta bắt, đều tặng cho đại sư làm lô đỉnh.” Liễu Quân Hào mỉm cười nói.

“Có những lời này của Liễu huynh thì lão nạp đã an tâm. Không cần đến quý phương động thủ, chỉ là một tiểu nha đầu, bắt nàng bất quá chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.” Trên mặt Côn Sơn đầy thịt béo, khi hắn cười thì tất cả ngũ quan giống như tụ cùng một chỗ.

Lời còn chưa dứt liền hóa thành một đạo độn quang bay về hướng Diệp gia bảo.

Nhìn bóng dáng hắn, trên mặt Liễu Quân Hào lộ ra một tia cực kỳ quỉ dị.

Hòa thượng Côn Sơn này, chính là một gã tán tu ở Thanh Diệp Sơn, nhưng mà người này lại gặp được kỳ ngộ, dưới tình huống không có môn phái cùng gia tộc làm hậu thuẫn vẫn có thể tu đến Kết Đan Kỳ.

Loại tình huống này có thể nói là cực kỳ hiếm, hơn nữa hắn tu luyện Kim Giáp Công hết sức đặc thù, phòng ngự đã đạt đến trình độ biến thái. Thậm chí có thể so với yêu tộc, chỉ bằng vào thân thể cũng có thể cứng rắn ngạnh kháng pháp bảo.

Nhưng người này mặc dù pháp lực cao nhưng nhân phẩm lại không được tốt cho lắm. Thân là đệ tử cửa Phật lại không tuân thủ thanh quy giới luật, rượu thịt đối với hắn bất quá cũng chỉ là ăn sáng mà thôi. Người này vô cùng háo sắc, bất luận là nữ tử phàm nhân hay là nữ tu đồng đạo, chỉ cần xinh đẹp thì đều dùng vũ lực bắt nhập phủ.

Tác phong làm việc này khiến chon gay cả người tu ma cũng thừa nhận không sánh bằng. Hắn thèm nhỏ dãi Diệp Như không phải một hai ngày, nhưng mà chảy nước miếng cũng vô dụng. Diệp Như không phải là nữ tử bình thường, Diệp gia ở Thanh Diệp Sơn có thể nói là thế lực số một số hai. Hòa thượng Côn Sơn tuy rằng tự đại nhưng cũng không ngu ngốc, một mình đánh nhau với hơn ngàn tu sĩ Diệp gia thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Nhưng mà mấy ngày trước Liễu gia chủ đột nhiên đến thăm, cũng lộ ra ý mượn sức, muốn liên thủ với hắn tiến công Diệp gia, cũng hứa sẽ tặng vài thêm vài mỹ nữ.

Tên Côn Sơn háo sắc bị mấy nữ nhân xinh đẹp hấp dẫn, tuy rằng tim đập thình thịch nhưng cuối cùng sau khi cân nhắc vẫn là từ chối. Có thể kết thành Kim Đan, không ai không phải là cáo già. Tuy rằng lễ vật không tồi nhưng hắn cũng không muốn vì mấy nữ nhân này mà bị cuốn vào vòng tranh đấu của hai nhà Diệp Liễu.

Hiện tại hắn thích cuộc sống tiêu dao, cho nên cũng không muốn nhất thời xúc động mà dẫn tới hậu hoạn vô cùng.

Côn Sơn một mực từ chối đề nghị của mình nhưng thần sắc Liễu Quân Hào vẫn như thường, bình tĩnh tháo túi trữ vật bên hông xuống, từ bên trong lấy ra một cái hộp ngọc.

Loading...

Xem tiếp: Chương 307: Côn Sơn Thượng Nhân.

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Chỉ Yêu Cố Chấp Cuồng Của Anh

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 92


Tướng Phủ Ngốc Thê

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 50


Kiều Nữ Lâm gia

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Lạc Mất Và Hy Vọng

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 34