21 Đông y là môn y học được hình thành ở Hoa Hạ thông qua hàng năm tích lũy của những người đi trước. Đối với việc trị liệu các loại bệnh tật đều có những chỗ độc đáo riêng, nhưng đông y cũng có một số hạn chế, ví dụ như đối với vết thương ngoài da, vài nghìn năm gần đây xuất hiện vô số các loại kim sang dược, cũng có tác dụng áp chế miệng vết thương, tránh nhiễm trùng, nhưng một khi vết thương đã bị nhiễm trùng, đông y đối với phương diện này cơ hồ không có cách nào chữa trị.
22 Triệu Nhan tháo nắp kim tiêm bằng nhựa ra, đâm xuyên qua miếng nút cao su ở miệng bình thủy tinh, hút Cephalosporin vào trong ống tiêm, đẩy ra chút không khí thừa, rồi mới nói với Triệu Thự đang đứng ở bên cạnh:
- Phụ thân, nhi thần sẽ tiêm thuốc này cho đại ca, người không cần lo lắng, sẽ không có vấn đề gì đâu.
23 - Thần… thần tiên?
Đám người Triệu Thự nghe Triệu Nhan nói, ai cũng đều lộ ra vẻ mặt không dám tin vào mắt mình, thậm chí còn cảm thấy có chút hoang đường.
24 Những loại vũ khí đạn hạt nhân, đạn đạo uy lực cường đại này Triệu Nhan không biết chế tạo, máy bay, xe hơi, những công cụ có thể khiến Đại Tống xoay chuyển trời đất hắn cũng không biết chế tạo, mà lúc Cao hoàng hậu hỏi hắn biết cái gì, Triệu Nhan lại buột miệng nói biết vẽ tranh, điều này khiến cha con Triệu Thự và Triệu Húc suýt chút nữa thổ huyết, lúc này bọn họ càng thêm khẳng định Triệu Nhan chính là nhi tử và đệ đệ của họ.
25 Phía đông nam hoàng thành Đông Kinh có một tửu lầu cao lớn, tên là Phan Lầu, đứng trên mái lầu dường như có thể nhìn thấy được cảnh sắc trong hoàng thành.
26 Lý Công Lân xuất thân đại tộc hào môn, gia sản vô cùng phong phú. Sau khi y nghe nói Mạc Hương Trai bán những bức tranh đó, mới đầu không có quan tâm.
27 Mưa bên ngoài vẫn thế, trong tay Triệu Nhan trong phòng ngủ còn cầm một chiếc đục gỗ nhỏ, chăm chỉ đục một số lỗ thủng ở dưới đáy thùng gỗ, hơn nữa còn đệm một lớp vải lụa mỏng ở trong hòm, lúc này mới đổ vào trong thùng một ít cát sông ẩm.
28 Mãi cho tới sau khi Triệu Nhan rời khỏi đại điện, đám người Lão Phúc mới từ trong chấn động bừng tỉnh lại. Trong đó Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết nhìn nhau, liền chạy đuổi theo Triệu Nhan.
29 Năm Trị Bình, Kỳ Nội, Tống, Bạc, Trần, Hứa, Nhữ, Thái, Đường, Dĩnh, Tào, Bộc, Tế, Đơn, Hào, Tứ, Lư, Thọ, Sở, Hàng, Tuyên, Hồng, Ngạc, Thi, Du Châu, Quang Hóa, Cao Bưu quân lũ lụt, quan sát kỹ, sợ trí cứu tế, quyên góp tô thuế.
30 Trong 10 dặm ngắn ngủi, đám người Triệu Nhan lại đi hết hơn một canh giờ, chờ tới khi họ tới biệt viện đã là giờ Tuất rồi, cũng chính là hơn 8 giờ. Đoạn đường cuối cùng này đặc biệt khó đi, lên dốc cực kỳ nhiều, cho nên về cơ bản đều là đám người Triệu Nhan phải dùng vai để khiêng xe ngựa lên.
31 Xung quanh biệt viện của phủ Quận vương là một thôn trang, tên gọi là Thượng Thủy Trang. Người dân của Thượng Thủy Trang đều là tá điền của phủ Quận vương.
32 - Nàng có ý gì, chẳng lẽ ta làm việc thiện cũng không được?
Nghe Tào Dĩnh chất vấn, Triệu Nhan bất ngờ, há hốc miệng hỏi lại. Làm việc tốt mà lại bị người ta oán trách.
33 Phương án xây dựng xưởng chế tạo xà phòng thơm được quyết định rất nhanh chóng. Triệu Nhan phụ trách việc huấn huyện kỹ thuật. Tào Dĩnh phụ trách xuất tiền và chọn người có thể tin tưởng.
34 - Quận… Quận vương thứ tội, tiểu lão nhân… tiểu lão nhân bỗng nhiên đau bụng, muốn đi nhà xí một chút!
Chu Hồng cố nén cơn đau nói rồi ôm bụng khom người bỏ chạy đến phía sau một bụi cỏ khô, ra sức tạo ra một trận âm thanh “bủm bủm” khiến cho người ta ghê tởm.
35 - Đại ca, tại sao rảnh rỗi mà chạy ra ngoài thành thế này?
Trong phòng khách biệt viện, Triệu Nhan cười ha hả nói với Triệu Húc đã bình phục. Mấy ngày nay, hắn vừa khống chế được bệnh kiết lỵ trong các nạn dân, hôm qua là ngày đầu tiên không phát hiện có người mới mắc bệnh.
36 - Tam ca nhi! Tam ca nhi!
Triệu Nhan vừa nói chuyện xong với Chu ngự y thì nghe tiếng Triệu Húc gọi hắn từ xa, giọng nói vô cùng hưng phấn, sau đó bước nhanh tới nói:
- Tam ca nhi, vừa rồi là ta sai.
37 Trên tường thành hoàng thành Đông Kinh, Hoàng đế Triệu Thự kéo thân thể lâm trọng bệnh đứng trên thành, một tay vịn tường ho khan, sầu lo nhìn bên dưới, chỉ thấy dưới chân nạn dân đông đúc đến nỗi nhìn không thấy điểm cuối, ngoài cửa phố Đông Hoa và trên đường Phàn Lâu tất cả đều đông nghìn nghịt người.
38 Chu ngự y mang theo chiếc hòm nhỏ của mình chạy chậm lên tường thành, nhìn đám người Triệu Thự và đám người Hàn Kỳ đứng đó, lập tức hành lễ nói:
- Vi thần Chu Thái Hòa bái kiến bệ hạ, bái kiến các vị tướng công!
- Miễn lễ! Chu ngự y trẫm vừa nghe Dĩnh vương nói, ngươi đã theo Quảng Dương quận vương học được phương pháp xử lý bệnh dịch, việc này có thật không?
Triệu Thự cố nén kích động mà nói, vốn đối với việc Triệu Nhan gặp được sự việc thần tiên này trong lòng vẫn còn nhiều hoài nghi, cho dù rằng Triệu Nhan đã trị bệnh cho Triệu Húc, nhưng vẫn như cũ cũng không khiến lòng hoài nghi của Triệu Thự giảm bớt, tuy nhiên nếu lần này Triệu Nhan thực sự hiểu được phương pháp chống lại bệnh dịch, có thể xử lý được, Triệu Thự sẽ tin tưởng hắn gặp được thần tiên.
39 Hàn Kỳ nghiêng đầu sang chỗ khác vừa thấy, sau lưng mình có hai người đứng, một là lão bằng hữu Tăng Công Lượng, một là tham chính tri huyện đương nhiệm Âu Dương Tu.
40 Cứu tế như cứu hỏa, Hàn Kỳ và Triệu Húc ngày hôm sau liền chính thức bắt đầu công tác phòng chống dịch bệnh, nhiều đội cấm quân bị điều vào thành, bắt đầu từ những địa phương có nạn dân tụ tập, triều đình cũng thuê từ trong những nạn dân đó những thanh niên cường tráng, cho họ vệ sinh sạch sẽ nơi ở của nạn dân, nghiêm cấm nạn dân đại tiểu tiện bừa bãi, mặt khác triều đình cũng miễn phí cung cấp nước ấm, không cho tất cả nạn dân uống nước lã, nếu là người trưởng thành làm trái đánh mười roi, đứa trẻ làm trái, cha mẹ bị đánh mười roi.