21 Năm năm qua!Cũng có thể là sáu năm!Từ ngày Tử Y Hầu tạ thế, người trên thuyền buồm ngũ sắc phải điêu linh, phiêu bạt khắp bốn phương trời. Đang sống trong nhung lụa, bỗng dưng bị tung ra trên vạn nẻo đường, không nơi nương tựa, không nghề nghiệp, thử hỏi có nữ nhân nào mà chẳng hơn một lần tao ngộ chua cay?Là nam nhi, Phương Bửu Nhi còn phải chịu bao cuộc phù trầm, vào nguy ra hiểm, huống hồ là một nữ nhân bị hất ra vệ đường hoà cảnh thảm thương?Đồng cảnh tương liên, huống chi đã có lúc đồng tình tương cảm?Gặp nhau rồi hết khóc lại cười, hết buồn lại vui, bi hoài xúc động dâng lên cao độ.
22 Trái với ý tưởng của mọi người, Phương Bửu Ngọc lúc đó hết sức bình tĩnh. Cầm nửa thân kiếm gỗ trong tay, chàng vẽ lên nửa vòng, kiếm gỗ điểm đúng những bảng của thiết bài, ngăn chận áp lực như một con dê cứng rắn ngăn giòng nước cuốn.
23 Người trong võ lâm, bại chưa hẳn là một cái nhục cho họ, bởi mình kém tài nên nhận bại, rồi khổ công luyện tập cho tài nghệ tinh tiến đợi ngày báo phục, đúng theo tinh thần thượng võ.
24 Tiểu công chúa đưa tay bịt miệng chàng, ngẩng mặt thốt:- Ta tin! Ngươi nói sao ta tin vậy, ngươi nói gì ta cũng tin! Ngươi hãy nói cho ta biết, khi những thiếu nữ kia quấn quít bên ngươi, săn đón ngươi, hoan hô ngươi, ngươi có cảm tưởng như thế lào? Ngươi có so sánh những cảnh đó với cảnh ngày nào ngươi cùng ta ở trong một gian phòng trên thuyền, bềnh bồng ngoài biển rộng chăng?Phương Bửu Ngọc vờ ngơ ngác:- Cảm tưởng gì? So sánh làm chi?Tiểu công chúa cắn môi:- Ngốc tử! Đáng ghét! Đáng ghét! Gặp ngươi ta không nghe được một tiếng nào đáng nghe cả!Phương Bửu Ngọc ạ một tiếng:- Hiểu rồi! Ta hiểu rồi, so sánh ngươi và các thiếu nữ ấy phải không?Chàng lắc đầu nói nhanh:- Cần gì phải so sánh? Cứ nhìn thoáng qua là thấy ngay! Trên thế gian này, còn có ai đẹp bằng một phần mười của ngươi đâu.
25 Cách di động của người áo tro vàng quái dị vô tưởng, thành ra Phương Bửu Ngọc không ức độ nổi bước tiến thoái của hắn, chàng sơ xuất thế nào lại để hắn chụp trúng vào đùi.
26 Đông Phương Ngọc Hoàn đáp:- Tuy còn nhỏ tuổi, Phương Bửu Ngọc chẳng phải là con người bất cứ ai cũng cơ thể thao túng dễ dàng. Đang thông minh đó, hắn liền ngu ngốc, con người của hắn là cả một sự bí hiểm, chưa hẳn suốt đời người tìm hiểu sụ bí hiểm đó được chăng, hà huống trong nhất thời đã làm sao nắm vững tình hình? Cho nên đệ tử tỏ ra là một con người huyền bí, đem cái huyền bí đó chống lại cái huyền bí của hắn.
27 Vấn đề không phải là ngủ hay không ngủ. Vấn đề là một cuộc chiến cam go, một cuộc chiến không mặt trận, không đối phương, một cuộc giữa người vô hình vô ảnh.
28 Vạn lão phu nhân đã đến bên cạnh kỵ sĩ bị đường dây quấn cổ kéo ngã xuống đường. Bà chụp người đó, đưa ra trước ngực bà. Thiên Thượng Phi Hoa Lãnh Băng Tuyết hét:- Buông hắn ra!Vạn lão phu nhân vờ như chẳng nghe, bật cười khanh khách:- Ta cứ tưởng là ai? Không ngờ lại là Lãnh thiếu trang chủ.
29 Người áo xanh bật tiếng cười trong trẻo, đưa tay lột chiếc mũ, suối tóc đen huyền buông xuống, suối tóc lan rộng ra như áng mây vờn quanh mặt. Đúng như đã tự nhận, người đó là nữ nhân, mà một nữ nhân đang lúc xuân thời, nàng cười nhẹ hỏi:- Bây giờ, bà nhìn ra tôi chưa?Vạn lão phu nhân đã đứng lên rồi.
30 Tiếng chân người càng lúc càng gần, chừng như ai đó không bước đi gấp lắm. Một thoáng sau có tiếng người vang lên:- Nơi đây yên tĩnh lắm rồi, chúng ta chẳng sợ ai đến quấy nhiễu, mình có thể nói chuyện mà chẳng sợ ai rình nghẹ.
31 Người đó chính là Vạn lão phu nhân. Đang nhai ô mai, nằm trở lại trong cỗ quan tài, bà gật gù, nhếch nụ cười đắc ý:- Còn sớm chán, vội gì ra bên ngoài? Khi nào cục trường khai diễn thì sẽ ra mà nhìn.
32 Tiền Khuê buông xuôi chiếc Cửu Liên Hoàn xuống sàn đài, ánh thép chớp chớp theo gió quạt qua, rung chuyển những chiếc khoen, khoen chạm vào nhau bật thành những tiếng keng keng người ngoài nghe rất khoái tai, nhưng chính y lại lạnh mình.
33 Quần hùng chưa kịp lên tiếng, Lãnh Băng Ngư đã lướt tới quát:- Bỏ qua cái vụ xem gì trong bọc đó đi, ta muốn ngươi hãy vung chiếc Thiên Long Côn của ngươi lên xem ngọn côn của ngươi thần diệu ở chỗ nào mà ngươi dám xếp hạng nó ở trên hẳn Phá Vân Bút của ta?Công Tôn Hồng đưa ánh mắt sang Lãnh Băng Ngư, ánh mắt ngời lên vẻ miệt thị rõ rệt, đoạn y bật cười ha hả, hỏi lại:- Các hạ chẳng thể chờ một chút được nữa sao?Lãnh Băng Ngư hừ một tiếng:- Không thể chờ thêm một giây? Ta đã chờ cuộc chiến này từ sáu năm qua, ta chỉ trông ngày trông đêm, gặp ngươi tại một nơi nào đó, giao thủ với ngươi, ta chờ đã lâu.
34 Âu Dương Thiên Kiều đã xuất thủ, thiếu niên áo xanh tự nhiên cũng phải xuất thủ. Nhưng đấu pháp của thiếu niên hoàn toàn trái ngược với đấu pháp của Thiên Kiều.
35 Hỏa Ma Thần đưa bàn tay lên, một điểm đen từ lòng bàn tay vút bổng lên không trung. Điểm đen đó nổ tung ra, ngàn muôn hạt bạc đổ xuống như mưa chiếu sáng ngời, át cả ánh trăng sao đèn quanh đài trường.
36 Thạch Bất Vi giật mình, gương mặt biến đổi thê thảm, giọng rung rung:- Trời!. . . Lão nhân gia!. . . Quần hùng đã nhận ra người đó là ai. Có người buột miệng kêu lên:- Thiết Nhiêm đạo trưởng!.
37 Thiết Nhiêm đạo trưởng cười nhẹ:- Tỏ lộ công phu của mình, là điều con nhà võ tối kỵ nhất. Nhưng, trong trường hợp nầy quần hùng mong ước thấy được cái hay của ngươi, vậy ngươi cũng nên tạm bỏ một tiểu tiết đó, để cho mọi người hài lòng một chút!Phương Bửu Ngọc lại cười khổ:- Nhưng.
38 Các vị tiền bối đứng lên, Phương Bửu Ngọc cũng đứng lên theo. Chàng nghiêng mình, cung kính thốt:- Sáng sớm ngày mai, đệ tử xin phúc đáp các vị tiền bối.
39 Phương Bửu Ngọc nhìn về phía hậu. Ngưu Thiết Oa vẫn còn vác con ngựa nơi vai, đứng bên vệ đường, tiểu công chúa đang cố gắng dựng con ngựa của nàng lên.
40 Ngưu Thiết Oa giật mình, vụt quay người lại, chẳng thấy bóng dáng người nào cả. Gã làm gan hỏi:- Ai. . . Ai gọi tôi đó?Âm thinh đáp:- Ta!Ngưu Thiết Oa nắm chặc hai bàn tay, gằn từng tiếng:- Ta! Ta là ai mới được chớ? Mà ta ở đâu?Âm thinh vang lên:- Ta ở đây!Ngưu Thiết Oa phát hiện ra, âm thinh phát xuất từ nơi một bụi cây gần đó, bụi cây phô hình thành một vầng đen dưới ánh trăng nhạt.