41 Tiểu Công Chúa không nói một tiếng nào. Phương Bửu Ngọc dừng lại một chút, rồi từ từ tiếp:- Người nào đó, hành động như vậy, là không ngoài mục đích ngăn chặn mọi liên lạc của tai hạ với Hỏa Ma Thần, hạ thủ rồi, y vẫn để nguyên can trạng tại chỗ, cốt khiến cho tại hạ không nghi ngờ.
42 Người áo đen hỏi lại:- Cô nương có nghe nói đến cái chiêu Nhất Nộ Sát Long trong thư pháp Thiếu Lâm Tam Tuyệt chăng?Cô nương có nghe nói đến chiêu Bán Cô Nhất Phú Khai Thiên Địa mà năm xưa Liễu đại hiệp đã dùng để áp đảo khách giang hồ chăng?Tiểu công chúa mỉm cười:- Trong võ lâm hào kiệt, cho rằng hai chiêu đó thuộc hàng bá đạo, bởi thuộc về bá đạo nên chẳng còn nhân đạo nữa, tuy nhiên, hai chiêu đó có liên quan gì đến chiêu đao của ngươi đâu?Người áo đen vẫn không đáp, chỉ tiếp nối theo cái ý của y:- Cô nương có biết là trong Tam Đại Lưu phái của võ lâm Đông Doanh, có chiêu Nghinh Phong Nhất Trảm, chiêu nầy là tuyệt học của Nhất Lưu Thái đao chăng?Tiểu công chúa lạnh lùng:- Ta không nghe nói đến, song ta nghĩ rằng chiêu đao ngươi vừa nói đó, rất có oai phong trong võ lâm Đông Doanh, và đương nhiên phải lợi hại lắm.
43 Tiểu công chúa mỉm cười:- Đánh có đau lắm không? Phải chi ngươi tự nói ngay lúc đầu, thì ta đâu phí công xuất thủ, mà ngươi cũng chẳng đau đớn!Lý Danh Sanh dù đau đớn vô tưởng nhưng cũng cố gắng chịu đựng, hấp tấp thốt:- Không đau! Không đau! Tại hạ.
44 Phương Bửu Ngọc mỉm cười:- Hỏi một vì câu cũng chẳng được nữa sao hở cô nương?Tiểu công chúa cười nhẹ:- Ngươi mua lòng ta phải không? Ngươi. . . Bỗng nàng trầm lạnh gương mặt, tiếp:- Ngươi cũng lạ lùng thật, trước mặt ta có lúc ngươi tranh khôn, ngươi lấn hiếp ta, ta đuối lý phải chịu thua, có lúc ngươi lại tỏ ra nhu hiền, hoà thuận, nói sao nghe vậy, ngoan ngoãn như một ngốc tử, như chẳng hiểu một sự việc gì.
45 Vạn lão phu nhân tiếp:- Tưởng đâu họ sẽ làm gì, nào ngờ họ chỉ âm thầm theo dõi ngươi. Họ theo dõi ngươi, già theo dõi họ. Dọc đường, giả như có một người nào trò chuyện với ngươi, là họ tìm cách ngăn chặn người đó, cật vấn đủ điều.
46 Phương Bửu Ngọc hỏi:- Hai câu đó như thế nào?Hùng Hồ đáp:- Có cái miệng khuyết đức, trong nước chặt đôi chân, đó là câu trước, còn câu sau là lén lên lầu cô nương, trong mây đánh nát đầu.
47 Bọn thiếu nữ đi sau Vương đại nương reo lên:- Hay! Hay quá! Kiếm chớp là công thành!Vương đại nương nhìn thi thể Đơn Nghị Thành, lạnh lùng thốt:- Chúng cứ tưởng là trong một thời gian ngắn ngủi ta không làm sao học được tuyệt kỹ của chúng! Do đó, chúng chẳng ngần ngại phô trương trọn vẹn sở học của chúng và không dấu diếm một tuyệt chiêu nào.
48 Lã Vân điểm một nụ cười ảm đạm:- Tại hạ có nghĩ đến cái chết đâu, Phương thiếu hiệp?Nhưng. . . Giọng nói của y yếu dần, mí mắt của y sụp dần. Phương Bửu Ngọc hét to:- Lã huynh! Tỉnh lại gấp.
49 Nơi Phương Bửu Ngọc đang đứng cũng là một đỉnh núi. Nhưng nhìn lên tận đỉnh có sương mù che phủ chàng thấy quá cao, cao như tiếp liền với nền trời xanh, dù sương mù che khuất chẳng thấy nên trời.
50 Chủ thuyền kinh hãi. Một tiếng cốp vang lên, một thỏi vàng rơi trên sàn thuyền, trước mặt hắn. Thỏi vàng phô màu óng ánh tuy dương quang không chiêu sáng lắm trong thuyền, vàng vẫn sáng chói, hấp dẫn vô tưởng.
51 Khi cơn bão biển ngừng, đêm đã xuống. Mai Khiêm khôi phục thần trí trước nhất. Ánh sao chiếu chênh chếch vào thuyền, rọi gương mặt hắn, mắt hắn hoa lên, hắn chớp liền mấy lượt.
52 Vạn lão phu nhân hết sức lấy làm lạ, không hiểu tại sao một mỹ nhân lại có thể tha thiết với lão to đầu. Từ cổ chí kim, gái sắc phải sánh với trai tài, gái sắc cũng phải có học, trai tài cũng phải khôi ngô.
53 Vạn lão phu nhân vụt kêu lên thất thanh:- Trời ! Con nhai? Nhai rồi nuốt luôn sao?Già Tinh đại sư cười hì hì:- Thì quà mẹ biếu phận làm con phải vui vẻ tiếp nhận.
54 Hồ Bất sầu đứng nguyên tại chỗ bất động như thân gỗ trồng. Vóc hình nhỏ thó hiện dưới ánh dương quang, trong con mắt của Vạn lão phu nhân, vóc hình đó biến thành khổng lồ.
55 Hồ Bất Sầu buông gọn:- Quả thật trên thuyền không có người!Thủy Thiên Cơ gật đầu:- Ừ, nếu có người hẳn họ đã ra mặt rồi. Hồ Bất Sầu tiếp:- Nếu đúng là thuyền này gặp cướp, mong là bọn chúng lưu tình phần nào.
56 Hồ Bất Sầu co người lại, hai đầu gối kẹp lấy đầu khoanh mình như con gấu trúc. Hắn muốn thu nhỏ thân mình, càng nhỏ càng tốt, hoặc giả thu mãi tới biến mất càng hay.
57 Phương Bửu Ngọc khẩn cấp ra mặt:- Các cô nương không dừng lại à? Tại hạ xin đi đây!Thấy chàng cương quyết như thế, bọn cung nữ liền lùi lại. Phương Bửu Ngọc đắc ý đảo mắt nhìn một lượt, cười thật tươi:- Tại hạ biết mà.
58 Phong thư của Tưởng Tiếu Dân theo lời hắn thác lại phải được trao tận tay chủ nhân Tinh Linh tiểu lâu. Nếu vậy thì ước đoán của Phương Bửu Ngọc không sai, Tưởng Tiếu Dân quả có liên quan tới Bạch Thủy Cung.
59 Nữ nhân áo đen hỏi:- Ngươi có thể thấy gì? Ngươi chắc nhận ra được điểm lợi hại của chiêu kiếm ư?Phương Bửu Ngọc đáp:- Mũi kiếm đâm thẳng xuống chân không thành chiêu thức nào, tự nhiên khiến người ta khinh thường.
60 Thời khắc trôi chầm chậm, lâu, lâu lắm rồi. Chẳng biết đã bao lâu từ lúc Thủy nương nương bỏ đi, và bao lâu đã trôi qua khi bà trở lại. Chỉ biết hiện giờ bà đang đứng lặng nhìn Phương Bửu Ngọc.